Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Người chị gái đảm đang

- Chị ơi, chúng em có chuyện muốn nói với chị, chị có rảnh không ạ Liên suýt nữa phì cười vì điệu bộ nghiêm trọng của hai thằng em, hai cậu nhóc sinh đôi năm nay hơn mười lăm tuổi một chút. Liên định cất tiếng trêu chọc chúng nhưng nghĩ lại thôi vì nàng hơi ngạc nhiên trước thái độ hôm nay của hai đứa, thường ngày hai thằng tính rất trẻ con, không hiểu sao hôm nay lại làm bộ ra vẻ như vầy. - Được rồi, chị rảnh, thế có chuyện gì quan trọng thế hai em. - Chuyện này....- cả hai thằng ấp úng đỏ mặt xấu hổ - Chuyện của ...của người lớn đó chị. - Của người lớn sao ? Ừ nhỉ, chị quên mất hai em của chị đã lớn thế này rồi kia đó nha. Thế hai " người lớn " có vấn đề gì nói cho chị biết nào. Liên thấy hai đứa em đứng nhìn nhau tần ngần một lúc lâu, hai tay mân mê mép áo ra chiều đang suy nghĩ mông lung lắm. Khi nãy thì Liên muốn trêu chọc hai em tí xíu, nhưng nghĩ lại tự dưng nàng thấy thương hai đứa nhỏ vô cùng. Ba má đều lần lượt qua đời sớm, để lại ba chị em bơ vơ. Nàng thì đã trưởng thành rồi còn đỡ chớ hai đứa em còn nhỏ quá, mồ côi ba má quả là thiệt thòi cho hai đứa. Liên cảm thấy trách nhiệm lớn lao của bản thân mình, nàng không chỉ là chị, mà còn phải đóng cả vai trò của ba, của má đối với hai em, trách nhiệm hình như hơi quá sức đối với một cô gái mới hai mươi tuổi như Liên. - Hai đứa chúng em đều mới...mới bị bạn gái bỏ rơi - Thằng Trung cất tiếng thởi phì phò, phải khó nhọc lắm nó mới dám nói ra. Tuy hai đứa em của Liên là sinh đôi rất giống nhau nhưng thằng Trung luôn tỏ ra mạnh dạn hơn so với thằng Hiếu, cái giọng của nó cũng ồm ồm giống ba của Liên khi xưa hơn. - Trời đất, hai đứa có bạn gái hồi nào mà không chịu nói cho chị biết vậy, hư quá à nghen. Nhưng sao hai đứa lại bị bạn gái bỏ vậy, mà cả hai đứa đều bị bạn gái bỏ sao ? - Liên hơi bất ngờ xen lẫn sửng sốt trong khi hai thằng em mặt đã chuyển hẳn sang màu đỏ lựng, hai thằng khẽ gật đầu. - Chúng em bị bạn gái bỏ vì...vì nó chê tụi em không biết cách làm chuyện đó. " Chuyện đó", Liên hơi sững người nghĩ đến hành động đó, nhưng nàng lại phân vân do dự, có lẽ với hai đứa em nàng, cái cụm từ "chuyện đó" mang một ý nghĩa nào đó khác chứ chẳng lẽ chúng nó ám chỉ việc làm tình. Không thể nào, hai thằng mới có tí tuổi đầu thì làm sao dám làm cái chuyện tày đình thế chứ. Liên thấy sợ hãi, nhỡ ra chúng nó đi làm chuyện này với một cô bé nào đó bằng tuổi, rồi làm con nhà người ta mang bầu thì biết đền thế nào được, hoàn cảnh nhà mình thì đã thế này rồi. Liên suýt nữa thì chết ngất khi nàng nghe hai đứa em ấp úng phân trần tiếp - Con nhỏ bạn thằng Hiếu chê cái ấy...cái chim đó chị..của nó nhỏ quá, còn em...em bị.... - Nó bị chê là chưa gì đã phọt hết cả ra đó chị. Con nhỏ còn bảo nó là bị liệt dương nữa. Chị ơi, liệu chúng em có bị liệt dương, không làm được đàn ông không hả chị. Liên đỏ bừng mặt khi thấy hai đứa em nói toạc hết tất cả mọi điều cấm kị về cái chuyện đó ra. Nàng định bụng mắng cho hai đứa một trận vì mới nứt mắt ra đã yêu đương chim chuột bậy bạ nhưng nàng lại thấy thương hai đứa. Đáng lẽ nếu ba má nàng còn sống thì hai đứa đâu có khổ vậy, chính Liên nhớ lại hồi nhỏ, khi nàng lần đầu tiên thấy có kinh nghuyệt chính má nàng đã rất ân cần tâm sự cùng nàng, dạy dỗ Liên rất cẩn thận những vấn đề về giới tính. Nay không còn ba má, chỉ còn mỗi nàng là người phải chỉ dạy lại cho hai em về những chuyện này. Có điều nếu hai đứa em này của nàng là em gái thì đỡ, chúng là con trai khiến cho bản thân Liên cũng không biết phải dạy dỗ chúng từ đâu. - Chị ơi, có phải là chúng em có buồi nhỏ quá nên con gái không thích không hả chị ? - Hai thằng cứ líu ríu vồ vập tra hỏi nàng, có lẽ sự lo sợ không làm được một người đàn ông là nỗi lo sợ nhất của bất kì đứa con truyen lau xanh trai nào ở cái tuổi của hai em nàng. Liên còn nhớ khi bằng tuổi hai thằng em hiện giờ, mỗi khi đến lớp, lần nào nàng cũng thấy bọn con trai bàn tàn xôn xao về chuyện ái ân trai gái. Chính sự lo sợ ở tuổi dậy thì ấy khiến cho cả hai đứa em của Liên quên hết mọi sự xấu hổ ngượng ngùng mà hỏi thẳng nàng những việc đó. - Không, chị chắc chắn là cái bộ phận đó của hai đứa không hề nhỏ chút nào cả, thậm chí chị nghĩ hai đứa còn có cái ấy bự hơn rất nhiều mọi người nữa là đằng khác. - Sao chị biết được vậy, chị đã nhìn thấy chúng em ở truồng hồi nào đâu, ý em nói là khi chúng em lớn rồi, chớ không phải hồi còn nhỏ xíu à nha. Làm sao chị biết buồi chúng em không nhỏ hơn của người khác được. - À, là vì...vì... Liên bây giờ cũng đỏ mặt, nàng không biết giải thích ra sao cho hai đứa hiểu, nhưng có điều nàng hoàn toàn chắc chắn là hai đứa em nàng không những có hai con cặc rất to, mà thêm nữa, cả hai đều sẽ là những con đực vô cùng tuyệt vời trong chuyện làm tình. Sở dĩ Liên có thể chắc vầy vì nàng căn cứ vào cái lí thuyết của di truyền, đến bây giờ Liên vẫn còn nhớ mồn một hình ảnh nàng xem trộm ba má làm tình khi hai người còn sống. Liên nhớ ba nàng có một cái buồi cực kì bự, bự hơn rất nhiều so với những tay bạn trai đã lên giường với Liên, nàng vẫn còn nhớ là má nàng đã sung sướng ra sao, đã la hét như thế nào mỗi lẫn cái khúc thịt to tướng của ba tọng vào lồn má. Mỗi lần xem ba má làm tình, Liên nhớ là mình đều chảy nước lồn dầm dề, ba má nàng đóng những cảnh sex sống vô cùng kích động mà sau này, khi xem những bộ phim cấp ba, Liên không bao giờ tìm lại được cảm giác sướng mà nàng đã từng biết. Liên mất trinh từ năm mười sáu, nhưng hàng tá bạn trai đã từng làm chuyện ấy với nàng, chưa có gã nào khiến nàng có cảm giác sung sướng như má nàng từng có khi xưa mà Liên đã trông thấy, chưa gã nào buộc Liên phải gào thét, phải nhún nhảy điên loạn, rồi phải chửi tục khi làm tình như má nàng khi má bị ba nàng địt ngày xưa. Chính vì vậy với Liên, trong thâm tâm nàng ba nàng luôn là người đàn ông tuyệt vời nhất ở trên giường, giá như ba nàng còn sống Liên e sợ sẽ có một ngày nàng quyến rũ chính ba ruột của mình làm tình với nàng để thoả mãn những đòi hỏi của nàng. Bao năm đã qua nhưng ba nàng luôn là thần tượng của Liên, là một người đàn ông dũng mãnh nhất ở trên giường mà Liên từng biết. Hai đứa em sinh đôi của nàng giống ba nàng một cách kì lạ, khuôn mặt, nụ cười, dáng điệu lời nói, tất cả đều phảng phất hình ảnh của ba, vậy thì chẳng có cớ gì mà bộ phận sinh dục của hai thằng lại "tí hon" như lời của hai đứa, trong lúc ở giữa hai chân của ba nàng, như trong kí ức của Liên, là một khẩu đại bác to khủng khiếp. Nhưng Liên đâu thể nào nói với hai đứa, động viên hai đứa yên tâm về kích cỡ cái buồi của chúng, chỉ vì chắc chắn nó sẽ bự giống như của ba, vì chính nàng đã tận mắt nhìn thấy con cặc quá khổ của ba, vân vân đại loại như vậy..... Trung, Hiếu, hai đứa em của Liên đứng cúi gằm mặt trước nàng như hai kẻ bại trận khiến nàng thấy thương vô cùng. Liên thấy thương em, nàng biết trong chuyện làm tình với đàn ông thì sự tự tin có vai trò rất quan trọng, nếu không tự tin, chưa biết chừng sau này hai em của nàng sẽ bị bất lực hay liệt dương như vậy thiệt. Liên tần ngần suy nghĩ một lúc lâu trước khi ôm lấy hai đứa em vào lòng, nắm tay chúng dẫn lên trên gác, nàng thủ thỉ - Tội nghiệp hai em của chị, mình lên phòng ngủ của chị rồi chị sẽ chỉ cho hai đứa thấy mấy cô bạn gái của hai đứa không biết gì hết cả. Hai thằng líu ríu theo chân Liên, nàng kéo cả hai em vào phòng rồi quay lại khoá trái cửa. Chưa bao giờ Liên lại thấy hồi hộp như bây giờ, kể cả lúc nàng làm tình lần đầu tiên, trao gởi trinh tiết cho một gã bạn cùng lớp. Ngày xưa, Liên nhớ khi má nói với nàng về chuyện này, chính má cũng kéo nàng vào phòng ngủ của ba má, ở đó, Liên đã được má dạy dỗ những bài học đầu tiên làm một người đàn bà. Giờ thì nàng lại trở thành cô giáo cho hai đứa em trai, nhưng có điều Liên suy nghĩ mãi mà không biết bắt đầu trước tiên ra sao. Ngày xưa, Liên nhớ má nàng khi nói chuyện đã mở đầu bằng cách chỉ tay xuống cái giường mà hai má con Liên đang ngồi rồi nói với nàng - Đây là cái giường ba và má vẫn làm tình cùng với nhau hàng ngày, rồi con sẽ hiểu chuyện này là việc làm hết sức bình thường giữa một người đàn ông và một người đàn bà.... Nhưng hôm nay thì chả lẽ nàng lại bắt chước y hệt câu nói đó, Liên gạt bỏ ý nghĩ ấy vì nàng không đủ tự tin như má nàng năm xưa để chỉ tay xuống cái giường nàng đang ngồi trên và nói đại khái kiểu như - Đây là cái giường mà rất nhiều lần chị đã dắt bạn trai về nhà và cho bạn trai của chị địt chị ở trên đó, rồi hai em sẽ hiểu chuyện này là việc làm hết sức bình thường giữa một người đàn ông và một người đàn bà.... Nói như thế thì ngượng quá, Liên chịu không làm nổi, nàng ngồi tần ngần phân vân trong lúc hai đứa em đang đứng trước mặt nàng có lẽ cũng hồi hộp không kém đón chờ lời giải thích của Liên. - Hai em tụt quần ra cho chị xem buồi của hai đứa đi nào. - Lấy hết can đảm Liên mới dám nói ra câu đó, nàng thấy nói ra trắng trợn như thế là dễ dàng nhất, cứ vòng vo có khi lại càng khiến nàng khó xử hơn. - Sao cơ hả chị, chị bảo chúng em làm gì cơ. - Hai đứa hình như không tin vào tai mình, vào những điều mà Liên vừa mới nói. - Chị nói hai đứa cởi quần áo ra để chị kiểm tra xem có thực cái buồi của hai đứa bé xíu như lời bạn gái của hai đứa nói hay không. Nhanh lên, chị khám xong cho hai đứa rồi còn phải làm bài tập ngày mai lên giảng đường nữa. - Liên hơi gắt gỏng, không phải vì nàng bực mình mà bởi nàng cũng chỉ muốn che đậy sự xấu hổ của chính bản thân mình. Hai đứa em cùng đồng loạt trút truyen loan luan hết quần áo ra đứng tồng ngồng bên cạnh giường trước mặt Liên, tay hai đứa cầm hai khúc thịt giữa hai chân giơ lên cho Liên xem, quả thực buồi cả hai đứa đều đang teo lại nhỏ xíu, có lẽ vì sợ, vì hồi hộp quá nên vậy. Liên lấy hai tay cầm lấy hai cái dương vật của hai đứa em, nhỏ xíu tội nghiệp, nàng bắt đầu vuốt ve mân mê nó nhưng hình như cũng không mấy có tác dụng, cho dù Liên đã dùng tay của nàng kích động cho hai đứa em cả mười phút rồi. Kinh nghiệm làm tình của bản thân Liên không ít, nhưng nàng chưa bao giờ gặp hoàn cảnh éo le này. Những lần trước, nàng còn chưa kịp khởi động thì đàn ông đã cương hết cả lên, những con cặc phồng to lúc nào cũng sẵn sàng nhập cuộc với Liên. Nàng gần như không phải làm gì thì tất cả những con cặc ấy đều đã căng cứng hùng hổ, nóng hổi trong tay nàng rồi. Chưa lúc nào Liên lại thấy bất lực với những con cặc mềm èo giống như lúc này nàng đang thủ dâm cho hai đứa em. Hai thằng thấy Liên lấy tay sờ mó buồi hai đứa một lúc lâu mà vẫn không khác gì cả thì càng hoảng sợ, Liên thấy hai thằng run rẩy trần truồng trước nàng thiệt tội, chỉ thiếu điều hai đứa nhào vào lòng chị mà khóc lóc như hồi trước mà thôi. Liên gần như đã đầu hàng, nàng cố nhớ lại những lúc nàng lên giường với bạn trai, cố tìm ra cách để xua tan sự lo lắng đè nằng lên hai thằng em. Mọi khi chỉ cần nàng cởi quần áo ra là đàn ông đã xồ lại ôm riết lấy nàng, hay là nàng cũng làm vậy với hai đứa em ? Liên đặt cược hết sự tự tin còn lại vào việc này, nếu hai đứa em nàng vẫn không thể cương lên thì nàng cũng đành chịu thua. Liên đứng dậy, nói từ tốn như một cô giáo đang giảng bài - Hai em thả lỏng người ra nào, đừng căng thẳng như thế, chẳng qua là do hai em căng thẳng quá đấy thôi. Bây giờ chị sẽ cởi truồng ra cho hai em ngắm chị nhé, đừng coi chị là chị, mà chỉ đơn giản coi chị như một người đàn bà bình thường thôi. Bàn tay Liên nhẹ nhàng cởi từng chiếc nút áo trên người, bộ ngực nở nang với hai bầu vú trắng nõn phơi ra trước mặt hai em. Liên đặt tay hai đứa em mỗi thằng lên một bên vú nàng, chỉ cho chúng cách mân mê hai núm vú của nàng trong lúc bản thân Liên tiếp tục cởi đến cái quần bên dưới. - Thế thế, đúng rồi, hai em thư giãn đi nào......Cứ coi chị là một người đàn bà xa lạ, tưởng tượng là hai em sắp sửa địt chị đi nào, thư giãn đầu óc đi....nhớ đừng nghĩ người đang trần truồng trước mặt hai em là chị ruột đó nha. Đúng rồi..thế thế...tiếp tục đi hai em. - Liên động viên hai em lần mò xuống bên dưới bụng nàng,hai thằng đều đã đỡ rụt rè hơn nhiều. Cả Liên và hai đứa em đều vô cùng vui mừng khi thấy con cặc của hai thằng bắt đầu từ từ ngỏng đầu lên, Liên mỉm cười, nàng đã cởi xong hết quần áo trên người, nằm ngửa ra giường mặc cho hai đứa em sờ mó khắp mọi nơi trên cơ thể trắng ngần trần truồng của nàng. Liên nằm trân người, chỉ trong một phút chốc đang từ địa vị của một cô giáo, một người chỉ dẫn, nàng đã bị hai đứa em trai biến thành một người đàn bà đang trong cơn động cỡn. Hai thằng chia nhau mút mát truyen khieu dam hai bầu vú của Liên, ngậm vào hai chiếc núm vú mềm mại thơm tho của nàng như hai đứa trẻ đang đói sữa. Liên đưa hai tay xoa đầu hai đứa em yêu quý, dúi đầu hai đứa vào bộ ngực rất đẹp vun cao kiêu hãnh của nàng, chiếc miệng xinh xắn của Liên phát ra những âm thanh ư ử kéo dài vô nghĩa, những tiếng rên rỉ đặc trưng của một người đàn bà trong lúc nhảy đực. - Đúng rồi, Trung ơi, Hiếu ơi, hai em nút mạnh nữa vào , chị thích lắm đó, đừng ngừng nha các em... Trung nhường hẳn bầu vú chị gái cho thằng em sinh đôi còn nó thì mò xuống khám phá miền đất mới mẻ hơn ở bên dưới cơ thể của chị. Liên cảm giác có một luồng điện chạy dọc sống lưng khi bàn tay của nó lướt dọc theo bụng nàng, từ cái hẽm giữa hai bầu vú chạy xuống rún rồi sờ vào tới tận nơi cửa mình của nàng. Nàng cảm thấy những ngón tay của nó xoa nhẹ lên trên hai mép lồn của mình, bàn tay nó ôm lấy cái gò mu cao mum múp thịt của Liên trước khi xoa dọc háng của nàng tới tận lỗ đít. - Đừng Trung ơi, em đừng làm thế, chị không chịu thấu đâu em ơi, tha cho chị với....

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Tiểu vân

Long đi học thêm buổi tối để lấy bằng MBA (cao học quản trị kinh doanh). Cô bé cũng còn mấy lớp nữa thì xong master, về Biostat (thống kê sinh) hay gì đó. Hai người học chung lớp về cách research. Ngồi kế nhau. Hai ánh mắt nhìn nhau. Thấy mến mến. Thế là quen nhau ở uni. Có thể nói là tình cờ, cuộc đời có những lần gặp gỡ nhẹ nhàng như thế. Nói là cô bé chứ nàng đã lớn, 24 tuổi chứ đâu nhỏ. Nhưng đứng cạnh Long chỉ đến cổ, mà chàng cao trên thước bảy, cho nên trông nàng nhỏ nhắn. Nàng có gương mặt xinh đẹp, tóc chấm vai chải thẳng bình dị. Nhưng đôi mắt đen láy long lanh đầy bí ẩn đó như chan chứa cái gì. Nàng có cái miệng duyên, khoé môi cười móc móc một chút, hao hao như ca sĩ P. Th.. Nàng rất thùy mị, dịu dàng, cũng vì lẽ đó Long bị thu hút. Nàng đến từ Hàng Châu, Trung Quốc. Tên nàng Vân Tuyền. Lúc chưa thân, có lần đi ăn buffet với các bạn học khác, ngồi kế nhau, Long tán : - Người ta nói con gái Hàng Châu đẹp. Thật vậy, trước giờ chàng chỉ đọc trong sách vở như thế, bây giờ quen nàng chàng thấy quả không sai. Vân Tuyền cười dịu dàng, cũng không dè giữa đám bạn học chàng lại bạo dạn đến thế, mà lại có vẻ rành các điển tích quê nàng. Nhưng ở nhà hàng ồn ào, chúng bạn mãi mê cười nói ăn uống, cũng chả nghe thấy chàng và nàng nói gì. Chỉ nàng nghe được là đủ. Sau đó hai người càng thêm thân với những lần ôn bài chung ở thư viện. Chuyện trò thì thấy có nhiều sở thích tương đồng. Tỉ như cả hai đều thích âm nhạc. Rồi lần đầu nàng rủ chàng đi nghe nhạc hòa tấu cổ điển ở công viên Herman ngày lễ độc lập Hoa Kỳ. Ngồi trên ghế xếp ngoài trời nóng, giữa muôn người nườm nượp, giữa tiếng nhạc vang rền và dưới trời đêm bùng bùng lóa sáng pháo bông, Long nắm lấy bàn tay Vân Tuyền. Nàng không rút lại, những ngón tay thon đan lấy tay chàng. Thỉnh thoảng nàng cười dơ bàn tay năm ngón ra áp lên tay chàng để đo. Có hôm thì chàng chở nàng đi chơi với xe Toyota Camry, có hôm nàng chở chàng với xe Nissan Sentra của nàng. Nàng bảo "Anh cái gì cũng lớn hơn em". Long càng ngày càng yêu nàng hơn. Nàng không bao giờ to tiếng, luôn luôn thùy mị. Vân Tuyền thông minh, xinh đẹp, ở nàng có cái gì bé bỏng, thơ ngây làm người ta dù biết nàng có thể tự chăm sóc lấy mình nhưng vẫn muốn chăm sóc nàng như baby, muốn chiều chuộng, thương yêu nàng. Vân Tuyền nhỏ nhắn nhưng cũng chịu khó tập thể dục lắm. Chiều chiều nàng hay đi bộ vài cây số trên đường mòn chạy bộ cạnh khu apartment dành cho sinh viên ở. Bây giờ có chàng tan sở ghé ngang đi cùng. Không thì chàng chở nàng sang Đại Học Houston tập cho nàng chơi quần vợt. Có tối thì chàng kéo nàng tới nhạc viện của Đại Học Rice kiếm một phòng tập đàn còn mở cửa đánh dương cầm cho nàng nghe. Nàng thích chàng tấu bản "Bướm Xuân", lời thơ của thi sĩ Đ.H., có câu cuối "Em sẽ ra đi trước giấc vàng..." Lời và nhạc làm hai người đều cảm động, có lẽ thấm thía những lần chia cách trong đời. Cho nên nhiều khi không nói, cảm lòng nhau có sự biết ơn, tha thiết trong may mắn có nhau, yêu nhau đến với nhau trong sự dịu dàng. Phải chăng vì sợ tình yêu kia dễ vỡ ? Mới quen không lâu nhưng hai người quấn quít lấy nhau. Cuối tuần thì hay đi xem cine. Những lần đi với vài người bạn thì hai người tinh nghịch làm như chỉ là bạn thường. Đợi vô bóng tối ngồi cạnh nhau thì tay lén tìm tay đan nhau, hai ánh mắt nhìn nhau cười biểu đồng tình, long lanh lập loè ánh sáng màn bạc phản chiếu. Trở lại công viên Herman một tối sau khi đi chơi, ăn uống. Mười một giờ khuya hay hơn công viên vắng vẻ, thấp thoáng những cặp tình nhân khác xa xa trong bóng tối. Long và Vân Tuyền nắm tay nhau tản bộ, chuyện trò tương đắc. Nàng thố lộ "Ở nhà gọi em là Tiểu Vân". Chàng thốt "Oh, đúng là Tiểu Vân của anh, em đến như một áng mây dịu dàng ghê. Anh thật có diễm phúc...". Tới trên một đỉnh đồi thoai thoải, chàng bế xốc nàng lên, một cánh tay đỡ dưới chân ngay sau hai đầu xem phim sex moi gối nàng, tay kia đỡ lưng. Chàng bồng người yêu đi bộ xuống đồi cỏ. Đối với chàng, nàng quả nhẹ như một áng mây. Hai tay nàng bá lấy cổ chàng, nhìn chàng âu yếm, cười bảo : "Sao anh biết em mỏi chân vậy Long ?" Chàng đáp : "Đâu biết em, anh chỉ muốn bồng em thôi". Tới dưới chân đồi chàng thả nàng xuống, hai người tiếp tục tản bộ, nàng vừa nắm vừa nghiêng tựa vào cánh tay chàng. Đi một vòng dưới các tàng cây lớn quanh chiếc hồ, trên hồ thấy có mấy con ngỗng đang khẽ lội dưới ánh đèn mờ ảo thiếu thốn từ vài cột đèn, hai người ngồi xuống ở một băng ghế gỗ. Chàng ngồi gần đầu ghế, nàng ngồi giữa, đoạn nằm xuống gối đầu lên đùi chàng. Chàng vuốt tóc nàng, nhìn xuống thâu lấy gương mặt xinh đẹp dịu dàng của người yêu. Nàng nhìn lên đầy trìu mến. Long cúi xuống định hôn Tiểu Vân. Nhưng với tư thế chàng đang ngồi thẳng lưng dựa vào thành ghế và đầu nàng gối lên đùi sát bụng chàng, ngay cả cúi xuống cũng với không tới. Miệng chàng treo trên không cách miệng nàng gần gang tay. Chàng ráng cong lưng. Cũng không nỗi. Cả hai phì cười. Chàng chu miệng gởi Tiểu Vân một nụ hôn, mượn không trung ngắn trao nàng. Nàng bèn vin lấy đầu chàng, rướn người ngồi lên. Hai đôi môi áp vào nhau. Lưỡi nàng đi qua tìm lưỡi chàng. Từ ngày mới quen biết, hai người hôn nhau lần đầu đắm đuối. Một tối ra hóng gió ở biển Galveston, hai người ngồi tựa lưng vào nhau trên một lối trải đá lớn từ bờ đi ra biển độ mấy chục mét. Hôm đó trăng rằm sáng vằng vặc lấp lánh ánh toả trên biển êm. Long ngồi trông ra biển thấy hạnh phúc vô cùng. Chàng bảo "Em xoay lại xem ánh trăng thật đẹp em ơi". Nhưng Tiểu Vân vẫn trông về phía thành phố đèn đuốc xanh đỏ, mắt nàng xa xăm. Nàng kể hồi đó nàng có quen một người bác sĩ giải phẩu ở đại học Bắc Kinh, nhưng không biết vì lý do gì hai người đã chia tay, nàng không nói tiếp. Chàng cũng không buồn hỏi. Chàng ngồi xoay lại để nàng ngã vào lòng chàng, mắt nàng nhắm khẽ, đầu nàng nghiêng rút nơi hóc cổ chàng. Long lấy tay xoa dịu lên bụng nàng, rồi lên ngực, lần xuống bên trong đùi rồi chàng đã xoa chỗ gò của nàng. Nàng khẽ run lên. Vin cổ chàng nàng nhỏ : "Khi người ta thương nhau thì nói sao bằng tiếng Việt, Long ơi ?" Chàng nói cho nàng nghe nam nói làm sao, nữ nói làm sao. Nàng học rất nhanh, thủ thỉ vào tai người tình "Em yêu anh...nhiều lắm". Trở về phố Houston thì đã khuya. Tiểu Vân ở share với một bà đang theo học tiến sĩ người Mỹ, bỏ chồng hay chồng bỏ, hay uống rượu hoặc thần kinh thường bị nén nên buồn tình hay ngồi ngủ quên trên ghế bành ngoài phòng khách. Tiểu Vân mở cửa apartment nhè nhẹ nhìn vào trong nghe ngóng. Phòng khách tối thui, chắc bà bạn đã đi vào phòng của bả ngủ. Nàng ra hiệu cho Long đi vào phòng nàng trước đoạn nàng đóng cửa. Nàng mở máy cd, tiếng nhạc hòa tấu êm dịu trỗi lên, tiếng đàn guitar mùi chơi bài "Bé Yêu" chàng đã thâu cho nàng. Chàng đến giường ngã lưng nằm đợi Tiểu Vân đi vào phòng tắm riêng ăn thông với phòng nàng. Trở ra trong chiếc áo ngủ váy đầm mỏng nhẹ, Tiểu Vân trông như một cô bé thật dễ thương, ngây thơ. Long ngắm nàng trong ánh đèn ngủ toả dịu, trìu mến đưa hai tay rộng mở đón chờ. Nàng đến bên giường nằm sấp toàn thân lên người chàng, như thể lại đo bàn tay, kỳ này đo cả người. Nàng vin đầu chàng âu yếm hôn miệng chàng, lưỡi nàng lại đi tìm kiếm. Hai người từ tốn vuốt ve nhau, chàng vẫn còn mặc nguyên quần áo. Độ mười phút sau, hay là hai mươi phút, nào ai còn màng thời gian, thấy hâm hấp nhiệt hai người mới ngơi nhau ra, Long trút bỏ áo quần. Bây giờ chàng trần như nhộng nằm úp hờ lên "bé yêu" của chàng. Lại trao nhau một nụ hôn sâu đậm, lưỡi chàng quyện lấy lưỡi nàng. Nụ hôn dài lâu nồng nhiệt bên trên nhưng bên dưới người chàng vẫn úp nhẹ kềm chế như thể không muốn đè hẳn lên người yêu sợ nàng bị dẹp mất, mặc dù hai người đã nóng rần rần, chàng đã cứng ngắt, đâm chĩa nàng qua lớp áo mỏng. Dời miệng nhau, nàng nói trong hơi thở vội, mắt khép hờ : "Yêu em đi anh...". Chàng tốc váy áo ngủ nàng lên rồi trút bỏ nó qua khỏi đầu nàng. Đến phiên chàng muốn đo thịt da người tình, nằm úp lên Tiểu Vân nhiều hơn. "Hự..." Nàng khẽ rên khi thấy chàng đè lên nàng, nàng thích sức nặng của người tình đè ép nàng, như muốn đè bật, đè nhừ sự khát tình chất chứa. Chàng luồn tay xuống tụt quần xịp của nàng xuống rồi lôi ra khỏi chân nàng. "oh...ôi..." Cả hai đồng thốt lên cảm giác sướng khoái chạy rần châu thân khi bây giờ đều trần truồng, thịt áp thịt, da áp da, cây dương của chàng cương cứng nằm thẳng trên giữa những cánh hoa người yêu. Tiểu Vân dạng chân ra cho chàng nằm hẳn vào "yên". Đôi tình nhân ôm ghì lấy nhau tận hưỡng cái e ấp lần đầu trao nhau, lòng muốn như lửa thiêu nhưng còn để dành, trân quý. Long trườn xuống hôn Tiểu Vân ở dưới, mới đầu ở bên trong đùi xong ở khe suối. Chàng liếm khẽ lên hạt nhỏ, liếm đều, làm nàng bức rức. Chàng với một tay lên xoa bóp vú nàng cũng đã săn nhọn. Nàng luồn tay xuống nắm lấy tóc chàng, ghì đầu chàng để kiềm chế cơn thống khoái đang đà ập tới. "Aaahhh... Long ơi, em sướng quá..." Tiều Vân rướn lưng, rướn chân cong lên, mông cũng hẩy lên, cả người nàng căng ra như muốn bức tung. Chàng biết ý lội theo sóng trào người yêu, môi chàng chúm lại bú lấy hạt nhỏ không buông, đút hai ngón tay vào trong động đào nguyên đã lai láng suối ngọt mà thụt ra thụt vô, vồn vã. Tiểu Vân rú lên "Áááhhh... Em raaa-aahhh !!!" Chân nàng còn giựt giựt chưa yên thì chàng rút tay ra, ngoạm lấy luôn hai mép âm thần của nàng rồi bú mút chất suối ngọt đang tuôn chảy. Không còn ghì đầu chàng chặt như lúc nãy mà đã lơi, nàng vuốt tóc chàng trìu mến, khẽ nhắm mắt lim dim tận hưởng những phút giây thư giãn sau một cao trào, máu huyết vẫn còn chạy rần rần khắp người nàng. "Ái da !" Nàng thấy đau nhói một cái, mở mắt ra thì thấy mặt Long đã không còn ở dưới chân nàng nữa mà ngay trên mặt nàng, ánh mắt tha thiết. Chàng đã đút vào một cái một, nhờ lưu thủy trơn ướt, cây dương ngạo nghễ của chàng đã đâm lút sâu vào chỗ thầm kín của nàng. "Hự...đau em... Lần đầu tiên của em..." Chàng để yên, thấy mình thoi thóp nguyên cây cứng trong nàng sâu ấm cúng. Rồi chàng bắt đầu rút ra từ từ, ấn vào lại thung dung. Tiểu Vân lại khẽ rên khoái cảm, không còn thấy đau nữa "ồ... anh yêu của em... sướng quá... hự, hự..." Nàng bám víu lấy vai chàng khi chàng ra công nắc, nàng bóp lấy chàng trong đó làm chàng cũng thấy sướng vô cùng. Bất chợt chàng rút ra làm nàng hơi hụt hẫng. Chàng xô nàng lăng qua một bên rồi lật úp nàng lại lên nệm. Đoạn chàng úp lên nàng, truyen sex viet nam moi nhat cây dương đã ấn tuột vào sâu lại trong nàng. Chàng nắc mạnh. Háng chàng dọng bành bạch lên hai mông nàng, chàng luồn tay xuống bóp ghì vú nàng, hai người toát mồ hôi rịn trên da thịt đang cuồng nhiệt. Ở tư thế này yêu nhau mật thiết quá. Chàng rút ra ấn vào càng mạnh hơn. Nàng ngoáy cổ lại tìm môi chàng hôn bấn loạn. Cây dương chàng đụng phải nóc âm đạo làm nàng chới với, ú ớ chưa kịp ra tiếng thì cơn thống khoái lại ập tới : "Aaahhh... Chết em anh ơi, Long ơi !!..." Chàng cưỡi theo. Nín thở ở giây phút chót, kịp rút ra, bắn đầy lên mông lên lưng lên tóc nàng.... Những tuần lễ sau đó hai người quấn quít lấy nhau, hễ có dịp là ân ái mặn nồng. Có hôm Long nghỉ trưa thì chạy sang apartment Tiểu Vân, nàng nấu cho chàng ăn các món Hàng Châu quê nàng, sau đó chàng và nàng lại quyện lấy nhau. Chàng hướng dẫn nàng, hai người ân cần cho nhau trong đủ tư thế. Có hôm bà bạn share apartment đi bang xa thăm con thì Long ngủ lại với Tiểu Vân, làm tình từ trong buồng tắm ra đến phòng khách. Có hôm đi chơi biển thì suốt dọc đường, có lúc nàng gối đầu lên đùi nàng lim dim ngủ, để chàng một tay vuốt ve nàng, một tay cầm lái, có lúc nàng lôi chàng ra bú mút trong khi xe vẫn lao ở tốc độ cao 96 cây số một giờ hay hơn trên xa lộ. Chàng và nàng như thiêu thân, đến với nhau trong quý mến dịu dàng nhưng tình trao như lửa đốt. Cuối mùa hè, sau buổi đi nghe concert giả từ của ban nhạc kích động KISS tại khu rừng đồi Woodlands, đánh dấu hai mươi lăm năm hoạt động, Long nhận được điện thư của Tiểu Vân : "Long yêu dấu của em, em thật biết ơn anh đã đến trong đời em, cho em những ngày thật hạnh phúc. Nhưng bấy lâu em cũng bối rối quá anh à. Em mừng vì anh không dối em nhưng sau mỗi lần mình gần gũi em lại cảm thấy có lỗi. Em nghỉ mình không nên gặp nhau nữa. Tha thứ cho em nha Long. Anh cũng biết đó, trên đời nhiều khi cái mình muốn mình lại không thể có. Thương anh em càng muốn anh chỉ là của riêng em mà thôi. Anh từng nói anh ích kỷ vì không từ chối được tình yêu của hai người đến cùng một lúc. Bây giờ đến phiên em cũng ích kỷ anh ơi. Em ghen đó, khi nghĩ đến cuối năm anh về Việt Nam cưới vợ. Phải, nhưng biết sao, em chỉ là người đến sau. Em không muốn chơi với lửa, không muốn bị tổn thương, thôi mình chấm dứt sớm thì hãy còn giữ những kỷ niệm đẹp trong nhau. Đừng buồn nha anh, tha thứ cho em. Giả biệt my love, Tiểu Vân của Long." * * * Hai năm sau. Một năm trước đây thì Long có được tin qua bạn học Tiểu Vân đã lấy được bằng cao học rồi đã lấy chồng, theo chồng về bang Colorado, vùng tuyết lạnh lúc mùa đông. Nàng sống vui, tuy không kiếm được việc làm vì tình hình kinh tế nước Mỹ đang đi xuống, an phận ở nhà làm bà nội trợ, nghe nói truyen 18+ hay nhat chồng nàng cũng làm kỹ sư lương cao nên okay. Chàng nghe tin thì cũng an tâm, thầm chúc phúc cho nàng. Một hôm trên xe, vợ chàng ngồi bên cạnh lớn tiếng : - Anh làm gì mà chạy nhanh vậy !? Đường Houston xấu quá, ổ gà không. ANH !? Sao không lo lái xe, nhìn cái gì vậy ? Ở Mỹ này chán chết, có gì, có ai đâu mà nhìn ngoài đường, chả có ma nào, toàn xe là xe. Lo lái xe đi ! - Ồ, anh mời nhìn thấy đám mây nó tượng hình cũng giống người đó mà. Hết

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

ba làm Gì Con

Vợ anh Tư đi sanh ở Bệnh viện ở nhà chỉ còn hai cha con. Con Trinh mới có 17 tuổi mà vú đít tròn trịa như con gái trưởng thành. Anh Tư làm gì làm cũng mới có 37 tuổi. Vợ mang bầu gần ngày hổng cho gần mấy tháng nay anh Tư bứt rức trong người khó chịu lắm rồi. Thấy con Trinh đi ra đi vào anh chẳng có làm gì được. Cái quần vải gì mà mỏng tanh! hai cái mông của nó no tròn muốn tét vải ra. Cặp vú cao ngệu như khiêu khích anh muốn ôm lấy mà vò mà bóp cho đã thềm. Chi còn vài ngày nữa là mẹ nó về rồi hổng biết tính sao đây. Mẹ nó có về cũng đâu đã cho anh đụng đến! Ít ra cũng phaỉ nhịn thềm vài tháng là ít. Cái lồn của bả sanh đẻ rồi cũng đâu còn bót, hái cái vú đụng vô mềm xèo chứ đâu có săn cón như hai trái bưởi tươi rói của con Trinh. Tính tới tính lui chỉ còn diệp nầy không mần thì kể như huốt luôn mất. Nó là con gái của mình không khéo nó mét mẹ nó cũng chết. Vả lại ai lại đi làm chuyện tầm bậy như vậy với nó chứ! Hồi trưa nầy nó nằm nó ngủ nó phơi cái háng lớn còn hơn cái bụm tay anh Tư cứ làm bộ ngồi đọc báo mà có đọc được chữ nào đâu. Hai mắt anh như dán vào giữa hai cái dùi tròn lẳng của con bé. Thây kệ! ông bà thường nói trồng cây có trái chiến không ăn để thiên hạ ăn hay sao chứ..?! Hai caí “trái chiến” cứ làm anh Tu bất thềm mà con Trinh nào có Biết gì đâu! Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm anh Tư rón rén lẻn vô phòng kế bên , chẳn là có cái lỗ ở đây có thể nhìn xuyên qua nhà tắm mà anh Tư đã bỏ công che đậy rát khéo khó có ai ngờ. Chuyện anh nhìn trộm con gái tắm bắt đầu từ lúc con Trinh lên trung học. Lúc đó nó mới 12, 13 tuổi gì đó, Một hôm nó nhờ anh chỉ làm bài tập, nhà chỉ có hái cha con và nó thì vẩn ngây thơ leo ngồi trong lòng anh Tư. Hôm đó vô tình anh Tư đụng vô vú nó nó la đau anh mới nhìn kỉ thấy vú con nhỏ đã bằng hai trái chanh lớn. Anh thiệt tình: - Bị sao đau đưa Ba xem - Không được - Thì ba coi sao đau lỡ bị gì rồi sao? dể còn đi bác sĩ con ạ! Con nhỏ nghe đi bác sĩ coi bộ hoản mới ngại ngần dở áo lên cho ba no coi. Anh Tư ngạc nhiên sao mới 13 tuổi vú lại to thế. Anh mới nhấn mấy ngón tay quanh bầu vú con nhỏ kéo phụp áo xuống mặt đỏ gay. - Để ba coi nào hổng lẻ mới bây lớn mà bị ung thư vú Trinh trố mắt nhìn ba nó nghi ngờ rồi lại từ từ kéo áo trở lên. Anh Tu lấn nầy thấy không còn tự nhiên, tim anh đập thình thịch thằng nhỏ dưói háng anh tự nhiên nhúc nhích. Anh sợ con Trinh nó biết vì nó đang ngồi trong lòng anh mới bảo: - Đâu con quay mặt lại để ba xem cho rõ - Thôi đi ba, một hồi mẹ về mẹ coi cũng đựơc - Không sao ba biết chuyện bịnh họan rành hơn mẹ con. Mẹ con về rồi cũng kêu ba xem thôi mà. Con gái ngoan của ba, ba của con coi chứ bộ ai sao mà con sợ. Con Trinh trường xuống đất xoay người lại đối mặt anh Tư cùng lúc thằng nhỏ anh Tư cũng không còn bị đè nên ngóc lên. Anh Tư thuận tay xốc nách con Trinh ngồi lên bàn học rồi anh nhích ghế gần lại một chút. Bây giờ thằng nhỏ có ra làm sao con Trinh cũng không tài nào thấy được vì nó đang trốn dưới bàn. Anh Tư nghiêm trang như một b/s nhấn nhấn chung quanh một cách hờ hửng ra điều đăm chiêu nhưng trong lòng trống ngực cú đánh thình thịch. - Con có bị té hay va ngực vô dâu không con? chẳn thấy bầm sao lại đau cà? - Dạ không! chỉ đau khi nào đè vô thôi à - Vậy để ba thoa dầu nóng cho con xem mai có còn đau không nha? - Dạ ba Anh Tư không dám đướng lên lại tủ thuốc bèn sai con Trinh đi lấy, nó ngoan ngoản bỏ áo xuống bẹn người qua bắp vế anh Tư leo xuống đật bưóc đi. Anh Tư nhìn theo nuốt nước bọt cái ựt. Nãy giò anh kho cả cổ nhưng không dám nuốt sợ con bé để ý thắc mắc. Nhìn cái mông nhô ra hơn trước mà bây giờ anh mới để ý. Cái eo của nó cũng khác- hình như thon hơn nên trông hai dò có ve dài hơn trước. Nói chung nó không còn bé nữa- Nó phát tự hồi nào anh không để ý nhưng nay thi không còn lầm lẩn gì nữa. Cái thân thể ấy làm anh Tư xúc động mạnh. Anh biết như vậy là bậy bạ, là loạn luân cho dù chỉ trong ý nghỉ nhưng sao không thoát được cái ý bậy bạ trong lòng! Anh Tư lấy mẹ con Trinh lúc mẹ nó mới 20 tuổi. Thực ra anh đã ngủ với mẹ nó trong một dịp đi choi ở Sài gòn và lần đầu tiên ấy mẹ nó chẳn đau đớn hay máu me gì cả nên anh có ý không vui và từ đó không còn mặng nồng. Mẹ con Trinh biết vậy nên theo riết và rồi có bầu. Gia đình anh Tư vốn con nhà đàng hoàn nên bắt anh Tư phải cưới, vả lại anh Tư cũng thấy tội nghiệp nên mới nên vợ nên chồng. Chuyện ấy xưa rồi có điều anh tư vẩn còn ấm ức trong lòng vì cho rằng chị Tư không còn con gái khi ngủ với anh lần đầu. Chị thì chị khẳn định chẳn biết ai ngoài anh. Vì mang cái mặc cảm bị chi Tư qua mặt và coi thường nên anh Tư cứ đi tìm một người trinh nữ để thử cho biết trắng đen. Vì vậy mà mười mấy năm nay anh chị cứ lục đục với nhau. Chi Tư thì ghen tối trời đất còn anh Tư thì bé không tha già không bỏ, nhưng rốt cuộc phải nói anh cũng chưa gặp được em nào còn trinh đúng như sách vở vẩn tả. Thành ra anh Tư vẩn không biết còn trinh nó ra làm sao. Đẻ con bé ra anh đặt tên Trinh như có ý chưỏi xéo mẹ của nó. - Dầu nóng nè ba! Anh Tư cắt ngang ý nghỉ quay lai con gái cầm lấy lọ dầu rồi nhích ra cho nó nào giữa háng anh để lại thót lên bàn ngồi đối diện rồi kéo áo lên tự nhiên không còn e ngại như hồi nãy. Chắc nó thấy ba nó ngồi thừ ra tưởng ba nó lo lắng cho nó nên nó thấy thương ba và không còn ngài ngaị như lúc nãy. Anh Tư mở lọ dầu làm bộ không nhìn vào vú con Trinh rồi tự nhiên quẹt một tí trên đầu ngón tay xong để lọ dầu vào giữa háng con nhỏ và bắt đầu thoa lên ngực con bé nhè nhẹ. Bây giờ thằng nhỏ của anh lại thức giất. Tay anh thoa, hai mắt dáng chặt lên ngực Trinh và hồn anh đê mê hoan lạc vô tả. Hai bầu vú tuy chưa đầy đặng nhưng săn chắc, đứng sựng như thách đố với hai bàn tay của người cha tội lỗi. Anh thầm van vái để thoát ra khỏi cảnh nầy nhưng đồng thời lại mong sao mẹ con Trinh cứ đi mãi chớ có về sớm. Con Trinh không biết cảm thấy thế nào nhưng ngưòi cứ muốn ngã xuống bàn nó nói - Ba con muốn nằm xuống ba à - Thì nằm, con lại divan nằm cho ba thoa dể hơn hén? - Dạ ba Nói rồi con nhỏ lại tuột xuống bước qua divan. Lợi dụng lúc nó quay lương anh Tư cũng nhanh chân sàn qua divan ngồi liền để Trinh khỏi thấy cái của nợ anh nó đang đội vải đi bán trông thật khó coi. Nằm ngửa lên divan phẳng cứng hai gò hống con Trinh như có vẻ cao lên thêm hay tại nó ưởng ngực lên không biết. Anh Tư tiếp tục thoa nắng nhè nhẹ chẳn cần thêm dầu mở gì nửa. Chút tí dầu nóng cọng them vói sức nóng của hoả diệm sỏn con Trinh truyền qua người làm anh nóng rang cả mặt mày. Con Trinh lấy một cánh tay che ngang mắt, hơi thở nặng nề, người nóng rang như lên cơn sốt. Hai tay anh Tư vẩn thoa điều, người anh hơi chòm xuống sát như muốn ngậm lấy hai trái thuyết lê trắng hồng, còn cái cùi chỏ trái mắt gì cũng cọ qua cọ lại phía dưới bụng dưới con bé. Anh Tư chợt khám phá ra thêm điều nữa là háng con Trinh không giống cách đây hai ba năm lúc nó vô tư tắm hoặc thay đồ tự nhiên trước mặt ba mẹ nó. Anh chợt nhớ lâu lắm rồi không thấy nó tắm hay thay quần áo kiểo đó nữa. Cái gò no tròn và cao hơn giữa hai bắp đùi. Anh thăm dò bằng cùi chỏ them thi biết nó còn có lông thì phải.Anh cạ cùi chỏ nghe nham nhám qua lớp vải mỏng của chiếc quần ngủ và chẳn còn gì bên dưới. Anh lân lân tưởng tượng một cái gò cao cao chẻ làm đôi bên dưới, có tơ liễu hai bên khe sưng bộng hồng hồng. Anh Tư chợt nuốt nuớc bọt lần nữa. Anh nghe con Trinh cũng nuốt nước bọt đánh ực va dang hai đùi ra thêm. Hôm đó chị Tư về làm hai cha con lơ lơ láo láo. Con Trinh buộc miệng: - Mẹ ơi sao ngực con đau quá à! Ba nói không khéo ung thư - Tầm bậy con bây lớn ung thư cái gi, bộ ba mầy không biết con gái dậy thì mọc trái tràm đụng vô nó đau sao chứ Anh Tư ra bộ ngơ ngơ..(?) - Ủa là trái tràm sao? Tui đâu có biết ! - Ba thoa dầu nóng cho con thấy bớt đau dó mẹ Anh Tư lính quýnh ngượng ngịu không biết nói sao nghĩ bụng, cái con khùng biết hổi nãy dặng nó câm caí mồng. Cũng may chi Tư lu bu ba caí đồ mới mua không để ý con gái nói caì gì. Tính chị hời hợt bởi thế nên anh Tư qua mặt cũng phaỉ. Chị vui vẻ mang ra ba cái thứ vừa mua sắm gần đứt nữa tháng lương anh Tư. - Trinh à mẹ mua cho con cái nầy - Cái gì hả mẹ - Cái áo vú, con có ngực rồi phại bận cái nầy vào nghe con, lại đây mẹ thử coi vừa không nào, cỏi áo ra đi Anh Tư làm bộ lỉnh ra ngoài hút thuốc nhưng lo lắm, chỉ sợ con Trinh lại dại mồm thì lôi thôi. Chợt chị tư réo: - Ba mầy vô coi con gai nầy, làm sui tới nơi rối đây nha hahah - Mẹ nầy ki quá đi Anh Tư nữa muốn bước sex vô nữa cứ làm bộ không nghe. Thực ra anh đâu cần coi nữa làm gì. Anh đã bóp nãy giờ còn coi gì nưã. Con Trinh bước ra - Ba coi có được không nà? Anh Tư đành phải quay vô cửa. hai me con đang đứng đó con Trinh ăn mặt chỉnh tề chứ không phải chỉ có nịt vú như anh tưởng. Nhưng bộ đồ ngủ mới mua cọng thêm có áo vú đàng hoàn nó trông như một cô gái. Anh nhủ thầm từ nay mình phải cẩn thận mới được. Kể từ hông ấy anh hay để ý rình con Trinh thay đồ và cuối cùng anh đã nhân lúc cả nhà đi vắng mới đục cái lỗ nầy để ngày ngày rình con Trinh tắm. Theo dõi mấy năm nay anh tư thấy con Trinh lớn như thổi. Hai vú nó càn ngày càn to thêm, chân dài ra va da dẽ cứ trắng như hột gà bóc. Con Trinh đã cởỉ áo ra. Nó ưởng hai vú về phía cái lỗ, kéo áo ra khỏi đầu. Anh Tư nín thở hưởng thụ giây phút nầy hoài mà không chán bao giờ. Con cu anh cứng đơ chỉa thẳng ra như muốn đâm thủng cái vách váng xuyên qua nhà tắm. Trinh tuột cái quần ra rồi đến silip cũng rơi xuống sàn. Anh Tư như muốn banh cái lỗ đinh cho lớn ra thêm để nhìn cho hết cái lồn trưu trứu trước mắt. Anh chịu hết nổi rồi chỉ còn diệp nầy không làm để chi Tư đi sanh về thì không biết đến đời naò mới có cơ hội. Anh Tư đứng vừa coi vứa vọc con cu cương cúng cho đế khi con Trinh tắm xong lau mình thí anh lẻn ngay ra sân châm lữa hút thuốc như không có chuyện gi. - Chừng nào đi vô thăm mẹ hả ba - Ơ thì nấu cơm ăn xong cha con mình mang cơm cho me luôn - Vậy để con đi nấu cơm nha - Ừa con đi nấu cơm đi rồi ba vô phụ làm đồ ăn Trinh đi vô bếp vừa đi vừa hát nho nhỏ hôm nay nó thấy nó quan trọng vì không có mẹ ở nhà ba nó hỏi nó điều nầy điều nọ, nó thấy nó lớn ra. Lát nưả nó đi thăm mẹ và em trai nó trong bịnh viện sao không vui được. Anh Tư thì trầm ngâm vừa vui vừa lo. Anh cứ suy đi tính lại về cái kế hoạch tối nay. Điều anh lo nghĩ là làm sao để con Trinh đồng tình và nhất là không nói với ai chuyện sẽ xảy ra tối nay. Anh mỉm một nụ cười khó hiểu vất mẩu thuốc lá rồi đi vào bếp… Sau khi ở bệnb viện về đế nhà anh Tư ra điều mệt moỉ đi tắm xong vô giường nằm. Con Trinh dọn dẹp đâu đó cũng đi tắm. Nghe tiếng nước chảy anh Tư nhổm dậy nhưng nghĩ sao lại nằm xuống thở dài. Trinh tắm xong đi vội vô chỗ ba nó nằm lo lắng: - Ba sao vậy ? - Ba chi mệt và bị nhứt đầu - Ba có muốn con bắt gió cho ba không? Anh Tư làm bộ miễn cưởng gật đầu. Con Trinh nhanh nhẩu đi dẹp khăn rồi trổ laị ngồi lên giường một cách tự nhiện. Anh Tư nằm ngửa trên bụng đắp cái mền. Con Trinh bận bộ đồ lụa mõng ngồi ở mép giường bỏ hai chân thòng xuống đất. Nó chồm lên nắn bỏp tráng anh Tư không nói gì. Mùi xà phòng từ người từ tóc nó tóat ra ngây nhấy, cọng them mùi da thịt con gái ngồ ngộ làm con cặc đang ngủ yên bổng nhiên bật dậy dưới lớp mền dày. Anh Tư làm bộ nhắm mắt nhưng vẩn thấy hai gò hồng nhấp nhô dưới làn vải mỏng không bận áo ngực. Anh Tư trông còn trẻ hơn chị tư nhiều. Anh cao lớn nhưng khuông mặt thanh tú trẻ trung, anh hay cười và bạn gái con Trinh đứa nào cũng thích anh. Tụi nó nói ba con Trinh đệp trai nên sinh ra con Trinh mới đẹp như vậy. Trinh lấy làm hảnh diện lắm. Anh Tư làm bộ thiu thiu, ngáy giả bộ nho nhỏ, con Trinh nhè nhẹ đứng lên lẻn ra ngoài. Nó lục đục gì đó một lát rồi cũng tắt đèn. Tiếng dép nó đi về hướng phòng của nó… Anh Tư suy nghỉ miên mang một lúc ý nầy lộn xộn với ý khác …. Anh chợt giật mình tỉnh giất , thì ra anh đã thiếp vào giấc ngủ lúc nào không hay. Anh nhin đồng hồ mới 10:30 anh mừng thầm trong bụng khi mọi tiếng động không còn nữa. Cũng may anh thức đúng lúc. Anh bứơc xuống giường đi chân không nhè nhẹ về hướng phòng bé Trinh. Cửa phòng đóng kín, anh áp tai vào cưả chẳn nghe thấy gì. Anh vặn tay nắm đẩy cửa lẻn vào rồi khép lại ngay. Đứng một lạt cho quen với ánh sáng trăng len qua rèm cửa sổ, anh thấy Trinh đang nằm ngữa hai tay để lên ngực. Cái mền mỏng che một phần thân thể trong bộ áo lụa trắng hồng pha với anh trăng vằng vặt như một tiên nga. Anh Tư nhón gót lại sát bên giường con gái. Trinh thở điều đặng trong giấc ngủ yên bình. Anh Tư nắm chéo mền dở lên và nhè nhẹ kéo qua một bên hiện nguyên than thể Trinh dưới anh trăng mờ mờ. Anh ngồi xuống bên nhẹ nhàng không một tiếng động. mép giường lún xuống do sức nặng của anh làm đùi Trinh dạng ra. Anh Tư khô cổ phaỉ nuốt nước miếng liền liền, phần Trinh vẩn thở điều trong giấc điệp. Anh Tư nhẹ nhàng đở hai tay Trinh để xuống giưòng, tiếp đến cho tay lên ngực Trinh. Cảm giác thích thú chạy dài toàn thân. Anh đê mê lướt nhẹ hết đồi bên đây xong qua đồi bên tê. Hai cái vú ngày nào bằng hai quả chanh mà anh làm bộ thoa dầu nóng cho em nay nở nang bằng hai quả bưởi ngon lành. Vẩn đứng, vẩn săn cón thiệt múp. Anh lần mở từng hột nút vẹt hai vạt áo con gái ra hai bầu vú vun tròn đang phơi ra trước mắt, anh nhè nhẹ tiếp tục thoa nắn triều mến: Con ơi con ngủ cho say Để ba sờ vú xong quay sờ lồn Lồn con trắng trẻo phơi cồn Vú con cao ngất đưa hồn lên mây Cặc ơi ta bảo cặc nầy Lồn Trinh bú trước sau bầy cuộc vui Anh Tư đã xoa đã nắn đã đời phân nửa thân hình đứa con gái yêu mà nó hảy còn say giấc. Bây giờ đền phần còn lại không biết có trót lọt hay không. Anh đã chuẩn bị mọi trưòng hợp đối phó nhưng anh vẩn mong con bé đồng tình thì mới thiệt đã điếu. Anh để tay lên lồn con, một cảm giác khác hẳn chạy khắp châu thân. con cặc dựt dựt lien hồi như muốn phóng tinh. Đâu có dể như vậy chứ. Anh gần bốn mươi rồi, trải qua không biêt bao nhieu trận mạt đâu dể thua sớm như vậy. Chẳn qua vì dây la lồn lạ lồn Trinh anh biết chắc 100% còn trinh. Từ nhỏ đến nay con Trinh co biết gì ngoài chuyện học. Đi về không trể một bửa. Bọn con trai trong trường nó có coi đứa nào ra gi đâu. Nghĩ đến lát nửa đây anh sẽ là chủ tấm thân ngà ngoc nầy anh Tư không còn biêt gi trên đời nầy nửa. Kể ra ông trời cũng có mắt- mẹ thiếu nợ thì có con trả thay. Anh quyết sẽ làm sao để con Trinh nhớ ngày hôm nay suôt đời. Có như vậy anh mới yên tâm là nó kín miệng. Tay anh đi hoan trên cái mu lồn đầy đặng mà anh chư từng gặp ai có của quí đẹp dường nầy. Anh dây dây hai ngón tay xuống kẻ lồn chợt Trinh thở ra và dang hai dùi ra một tí. Anh hêt hồn rụt tay laị nhưng sau đó em lại thở đều trở lại.. Anh Tư trường xuống đuôi giường, nằm dài giữa hai chân Trinh va trường lên cho đến khi mũi anh nằm ngay trên lồn con bé. Anh gục mặt vô đấy. Ôi! Thiên đường ở đây chứ còn ở đâu nữa. Anh hôn lồn con, anh hưỉ lồn con, anh liếm lồn con. Những sợi lông lồn còn tơ Trinh đã cạo trong nhà tắm trước mắt anh cách nay mấy ngày nay đã mọc dưới lớp quần mỏng đâm vô mặt vô mũi anh. Anh nhận ra dưói đáy quần Trinh ương ướt. Thì ra con bé thức nãy giờ. Anh đánh bạo lấy cái kéo nhỏ đút sẳn dưới giường ra thực hiện giai đoạn 3. Anh đưa mủi kéo từ dưới lai quần. Tiếng vải cắt nghe khô rợn. Chiếc quần xoa mới, rơi từng vạt ra hai bên giường, bày đầy đủ tấm thân trinh trắng đứa con yêu trước mắt. Không còn mãnh vải che thân lồn con Trinh trông ngon lành. Hai mép lồn nhô cao sưng hum húp. xuôi theo cái mu lồn lồ lộ. Anh Tư không còn e dè nữa cuối xuông ngộm ngay cái mồng đốc trưu trứu vào miệng. Trinh chợt nất lên một tiếng rồi banh hai đùi ra thêm. Lồn em nhèm nhẹp muì hăn hăn anh Tư nuốt ực. Anh nhào lên ôm ghì lấy Trinh hôn vào tai vào miệng như điên dại. Chợt Trinh bung dậy la lớn: - aaaai dó? Ba oi! Ai đây ai ở trong phòng con ba oi! Ôi sao quần áo con đâu cả rồi Anh Tư hết hồn, chêt mẹ điến hồn anh lăng vội xuống giường nằm im dưới đât nín thở Bé Trinh chồm lai caí công tất đền trên đầu giường, Anh Tư phóng lên chụp lậy tay nó Trinh la bài hải một cách khiếp sợ - Suỵt ba đây mà im đi con - Ôi ba ơi con sơ quá ! có ai trong phòng con đó ba - Có ba đây đùng sợ nữa Anh ôm con vào lòng ngổn ngang trăm mối. Hai gò ngực con bé đang ép sát vào anh tim đập thình thịch hơi thở bấn loạn. Cơn sơ hải vơi đi chợt Trinh xô anh Tư ra nghi ngờ - Sao ba không mặt quần áo gì hết trơn vậy ? Anh quên mất hồi nãy đã tuột hết trơn quần áo ra rồi - Ơ ơ ba thương con Trinh ơi! - Trời đất ! thôi chết con rồi. BA LÀM GÌ CON ? - Từ từ ba nói con nghe - Không không ba đi ra ngay đi hu hu ! trời oí! mẹ ơi! Anh Tư chỉ còn giải pháp cuối cùng, anh cho tay xuống giường mò tìm ống kim chích mà một người bạn đã cho anh (anh bịa xin dể gây me thiến con chó ). Trinh như đoán dược điều gì chợt lên tiếng - Ba đã…? - Không ba chưa… - Tại sao ba lại làm như vậy? con là con ruột của ba mà - Con ơi cũng tại mẹ con cả ba khổ lắm Trinh ơi! Anh cố gắng làm bộ như đang khóc thút thit. Không biết do đâu anh lại khóc đươc. Lỗ mũi anh nghẹt mắt anh đổ lệ thật sư. Trinh nằm im một hồi như cảm động đưa tay rờ vô mặt ba. Con bé hốt hoản - Chuyện gi? Ba oi tai sao lai là tại mẹ - Ba thương con ba không muốn con giống mẹ con nên ba cố ý thử xem.. quả nhiên con cũng bịnh như mẹ con. Bao nhieu năm nay ba nào có hạnh phúc với mẹ con đâu - Con bịnh? bịnh gi? - Lạnh cảm ! me con không có cảm giảc khi gần ba, ba đa làm đủ cách nhưng mẹ con vẩn không khá hơn. Ba âm thầm tìm cách trị cho mẹ và không noí ra sợ mẹ con buồn. Nay nhân không có mẹ con ỏ nhà ba qua đây thử xem con có giống mẹ không may ra con kiệp. Con còn trẻ ba có thể giúp trị cho con để lớn lên có hạnh phúc con ạ - Ba có gạt con không? thiệt vậy sao? - Ba thề có trời nếu ba có lòng dạ nào, với kinh nghiện của ba con làm sao chống nổi ba. Con tin hay không tuy ý con Ba chi xin một điều nếu con còn thương ba mẹ thì đừng nói chuyện nầy ra cho bất cứ ai, nhất là mẹ con. Bả không hiểu bã sẽ tự tử và ba se bỏ đi biệt thi gia đình nầy tan nát la tại con đó. Tuỳ ý con , con hảy thương lấy gia đình nầy! Trinh nằm im rồi thút thít khóc - Sao con khổ vầy trời! - Chuyện nầy ba dấu mười mấy năm nay giờ thì con biết rồi đó. Gia đình nầy còn hay mất trong tay con - Nhưng con làm được gi bây giờ hu hu Anh tư mở cờ trong bụng, anh không ngờ con bé ngây thơ va dể tin như vậy. Anh bò lên giường ôm lấy Trinh ra điều đau khổ. Lần nầy nước trên mắt anh là nước miếng nhưng con Trinh tin ba nó đang đau khổ. Nó cũng ôm lấy anh Tư thỏ thẻ - Thôi ba đừng buồn con hứa không nói với ai đâu giơ thì ba muốn con lam gì đây? - Việc cần gấp là ba muốn thử xem con có bị bịnh như mẹ con hay không? - Thử làm sao ba? - Ba sẽ làm chuyện đó gỉa bộ vơí con thử xem con cảm giác thế naò con có bắng lòng con chỉ việc nói cho ba biết con có thích không vậy thôi - Nhưng lỡ có bầu.. - Làm gì có chuyện đó ! chỉ giả bộ thôi mà. Con là con của ba mờ - Có đau không hả ba? Nãy giờ lợi dụng Tring đang ôm anh Tư tranh thủ vừa hôn con vừa vuốt ve con gái. Bang đầu doc theo sóng lưng , dài dài xuống bờ mông. Anh Tư thoa bóp thật điệu nghệ. Có bao nhieu khả năng anh dùng tất. Hơi thở con Trinh nghe dồn dập dần. Con cặc anh Tư bắt đầu cứng lên - làm gì đâu mà đau con, không dâu - Con không biết..tuỳ ba.. ơ nhưng kì! - Con cư nằm yên ba sẽ giải thích từ từ con sẽ hiểu chứ nói con không biết đâu liền đâu. Vừa nói hai ban tay anh cũng hoạt động không ngừng. Người con Trinh nóng rang, nó bắt đầu hỏi những câu không đầu không đuôi gì cả - Ba thoa lưng con như vầy con có thích không? - Dạ…có - Thích làm sao? - Con không biết - Thôi ba không hỏi nữa con sẽ cho ba biet sau cung được Anh Tu hôn lên môi con, Trinh xô mặt anh ra nhưng ròi dần dà nó cũng bắt chứơc anh hôn trả. Anh Tư nút lưởi con. Trinh cứ ư ư trong cổ họng người nó cứ cong lên từng đợt khi ban tay ba nó vuốt lên ngực no. No mềm nhủn như con bún anh Tư lật tới lật lui tuỳ thích. Anh thấp người xuông hôn lên ngực, con Trinh trân ngươì chiu đựng, anh liếm lên núm vú, Trinh nất lên. Anh Tư cười thầm lên tiếng. - Sao vậy con ? không thích thi thôi vậy - Da.. không phaỉ …nhưng nhưng….ôi! Ba ! - Con…con…thích… Anh Tư làm bộ không nghe tiếp tục ngậm núm vú Trinh nút. Người Trinh nóng rang hơi thở dồn dập Trinh không noí nữa lời nhưng thân dưới cứ ép sát vào cu ba nó đã nói lên bằng vạn lời ham muốn. Anh Tư dầy dạng kinh nghiệm liếm từ cổ con liếm xuống. Anh đưa lưỡi đi đến đâu người con Trinh cong lên đến đó như đang bị ma nhập. Anh Tư tuột dần xuống dưới rốn con, Trinh không còn kềm được nữa phải rên lên - Ba oi!..,chết con…ư…ư! - Trinh ơi! Tha lỗii cho ba…nha con! - Con…thương ba…ôi! Sau đó chỉ còn nghe tiếng nút vú chùn chụt của anh Tư và tiếng rên nho nhỏ của Trinh. Dưới bóng trăng vằng vặt hai cha con bây giờ chỉ còn biết ngụp lặng trong hoan lạ. Tiếng trở mình của Trinh xột xoạt trên giường, tiếng thờ đứt đoạn của hai sinh vật đang trong cơn khái lạc không còn biết trời đất gì nữa. Anh Tư tiếp tục dở hết ngón nghề trên thân thể son trẻ của Trinh. Cái thân thể đang căng đầy nhựa sống hoan lạc mà bấy lâu nay anh Tư rình rập thềm thuồng chỉ mong được ôm ấp trong lòng cho thỏa mãn cái thú tính bị ức chế do không được hưởng sự trinh trắng của mẹ nó. Con Trinh ngây thơ giờ nầy không còn nghi vấn gì nữa. Lữa dục trong thân thể đứa con gái 17 tuổi với bao đêm thao thức vì những mộng mơ tưởng tượng nay đã đốt cháy hết mọi e thẹn thường ngày. Nó như không còn điều khiển được mình mẩy của nó mà chính ba nó người phù thủy đang làm mưa làm gió trên cơ thể nó đang điều khiển thay. Liếm đến vùng mu lồn to đầy của Trinh anh Tư cố tận hưởng và ghi nhớ từng cộng cỏ non trên đồi hoan thơm mùi trinh nữ. Anh hôn anh liếm trên gò rồi từ từ xuống khe. Trinh hẩy mông lên như đáp lại, hay xe dịch để điều chỉnh cho đúng chỗ mong muốn. Anh Tư biết vậy nên cứ chập chờn vòng vo thế là nguyên cái mâm trái cấm cũng xoây vòng vòng theo cái lưỡi ma thuật của anh Tư. Con Trinh không còn chịu nổi: - Ba ới!… ư.. Con muốn….đi.. ba ơi! Anh Tư biết con bé không còn chịu nổi nữa sẽ đạt đến đỉnh hoan lạc. Anh chợt chậm dần và dời xa tử huyệt. Anh muốn nó đến đỉnh vu sơn khi con cặc anh cắm vào cái lồn xinh xắng của nó để lần đầu tiên trong đời nó mãi nhớ cái cảm giác nầy cơ. Anh Tư nhổm đầu lên, làm như để lấy hơi. Cái lồn con Trinh bị hụt hẩn trên không mấy giây. Anh Tư nhanh nhẹn luồng ngay cánh tay trái xuống mông ôm vòng bờ mông no tròn nóng bỏng, tay phải anh quơ ngay cái gối chêm vào bên dưới. Giờ thì Trinh đang thoải mái chịu cái mông no tròn trên gối, Trinh như thầm cảm ơn cha dang rộng them hai chân chờ đợi. Anh Tư ngồi trong háng con Trinh chồm người vói tay ôm ghì hai quả tuyết lê đang vương lên mà miết như muốn bóp nát cho đã cơn cuồn loạn - ư…đau con ba ơi! Anh Tư sực tỉnh buông hai tay banh lấy giò con nhỏ ụp mặt vào ngay háng. Lưỡi anh quyết từ trên xuống ngay tử huyệt. Con Trinh trân hai giò nín thở…Lồn nó nhiểu nhảo dâm khí trơn lùi, hai mép lồn vốn no tròn bây giời căng lên làm chè hẻ ra trông rỏ mồn một dưới anh trăng mờ cái hột le xinh xoắng. Anh Tư đưa lưỡi quyét xuống hột le Trinh rên lên điên loạn. Anh Tư ngước lên nuốt hết bụm tinh khi trinh nữ một cách ngon lành. Anh lại cuối xuống và tiếng rên của Trinh bật lớn them. Anh liếm mép lồn bên trái rồi mép bên phải 1 tay ôm mông 1 tay vạch lồn con Trinh ra. Anh đưa lưỡi xuống tận lỗ đít, Trinh hẩy lên xuýt xoa, người run lên từng chập. Lập tức anh Tư trường người lên con cặc vương lên hướng đến mục tiêu. Hai tay chống xuống giường không để Trinh cảm nhận được anh đang làm gi, vì nó nhắm mắt từ đầu đến cuối. Anh Tư hướng thằng nhỏ ngay vô tử huyệt. Trong tư thế độn mông bằng gối, lốn con bé tên hên hai chân hai bên hông ba nó, hai mếp lồn đỏ hồng sưng mộng nhầy nhụa dâm thủy. Đầu cặc anh Tư đã uớm vào cửa lồn con gái. Anh Tư rướng người thêm một tí, đầu cặt đã lách mình vào cửa động. Trinh đê mê không một chút kinh nghiệm gối chăn đâu biết nó đang dân hiến sự trong trắng cho cha nó chứ nào có chửa bịnh chửa hoạn gì đâu! Anh Tư nhích thêm chút nữa cặc anh cắm sâu thêm, anh bàn hoàn rung động, toàn thân như tê dại đi, Anh lại muốn xuất tinh ngoài quan ải hay sao chứ. Có xuất cũng phải xuất tận đáy tử cung. Anh hít mạnh một hơi dài xoay ý nghĩ qua chuyện khác cơn đê mê chợt giảm đi. Anh không thể kèm lâu hơn rướng thêm người tới trước. Con Trinh đưa hai tay cố đẩy ba nó ra - Ba ơi! Đau con ư…ư Pụp con cặt anh Tư đã cắm lút cán vào cái lồn trơn nhẹp nở lớn tối đa. Anh để yên quay qua hôn hít Trinh an ủi, anh liếm lên vú con, anh ngoạm vô cổ con như xoa dịu cái đau đầu đời của đưa con gái yêu. Cơn đau như thoáng qua dành cho cái cảm giác hoan lạc. Trinh cong cớn hai chân, tay ôm ghì ba nó. Anh Tư bắt đâu nhấp nhè nhẹ lên xuống, ra vô ngăn ngắn cho Trinh quen đi cái đau còn vươn vất và rồi sự hưng phấn trở lại nhanh chóng. Trinh ôm ghì lấy ba hai bàn chân chịu xuống giường, mông nhổm lên khỏi gối, miệng rên rỉ như đang khóc. Anh Tư đầu như nổ đom đóm. Anh ghì lấy mông Trinh nhấp nhô chầm chậm rồi nhanh dần theo nhịp thở đứt đoạn của hai người. Trái đất nổ tung cực lạc đã đến cực điểm, mông anh nhấp bần bật, lồn con Trinh đầy nước, cặt anh Tư cọ xát hoà nhập với tiêng rên không phaỉ của môrt mình Trinh nữa mà là cả hai..đang ghào thét đầy dâm dật - Ôí con …Trinh ba…. sướng quá!… ư - Chết con ba…ôí!…con..chết mất a…à….á Hai than thể quyện lấy nhau như hai con trăng mắt lẹo, hơi thở dồn dập, nhịp nắc của anh Tư lia lịa, bên dưới Trinh đập tay xuống giường miệng ú ớ hoan lac… - a a a a a a a a! - Ưưưưu….ư! Anh Tư cảm nhận được lồn Trinh co thắt nóng hổi, cặc anh trân lên phóng mạnh từng luồn tinh khí vào lồn Trinh. Hai cơ thể đang đến tột đỉnh hoan lạc cùnh nhau. Chi Tư ở bệnh viện về thấy gia đình khác lạ. Anh Tư tỏ ra thương chị hơn, chăm sóc chị chu đáo va diu dàng không như trước. Con Trinh siêng năng hẳng ra, làm mọi điều chị sai bảo chư không như trước ưa cải truyen sex lại mẹ. Nhà thật êm ấm hạnh phúc. Chị nghĩ phải chăn chi sanh cho anh thằng cu nên anh quí mến chị them ra, còn Trinh nay đã có em trai nên tỏ ra nghiêm túc hơn xưa, và chị đơn giản nghĩ đến đúa con trai mới ra đời: Ôi nó sẽ sung sướng và sẽ được hạnh phúc như chị đây đang hạnh phúc. Chi đâu biết sau cai dêm anh Tư phá trinh con gaí hai cha con đã quấn quít nhau hơn. Anh thì đã thỏa cái mặc cảm không được hưởng trinh con gái nay đã tọa nguyện lại thêm lúc nào cũng được con gái thần tựng thán phục nó chỉ muốn ba nó “trị bịnh “cho nó hoài. Hể cứ vắng bóng mẹ nó là hai người lại xáp với nhau hôn hít. Anh Tư thì mò lồn hoặc kéo áo nó lên bú vú. Hai ngừơi lúc nào cũng thềm nhau và dỉ nhiên rất kín miệng. Cả hai thấy có lỗi với chị Tư nên hết sức chìu chộng chị đủ điều. Gia đình cứ thế êm đềm trôi va mọi người đều thấy mình may mắng va thật hạnh phúc. Chi Tư nay như bật mẩu nghi sai bảo anh Tư đủ điều mà không hề thấy anh nóng giận. Con Trinh ngoan ngoãn bảo đâu nghe đó. Còn anh Tư va Trinh cũng vậy họ vui tươi yêu đời va yêu nhau như cặp uyên ương khong muốn rời nhau nữa bước. Người đi làm kẻ đi học họ mong mau chóng về nhà để lẻn vô chỗ nầy chỗ kia khuất mắt chi Tư mà âu yếm nhau. Chi Tư hình như cũng chản ý tứ gì cứ thấy hai cha con quyến luyến nhau lại mừng thầm trong bụng. Anh Tư cũng sợ chi nghi nên cố ý gần gụi chị đều đều va lại ân ái với Trinh nên người muốn xụm ra. Cũng may anh co sức khoẻ va khá dâm nên anh phục vụ đầy đủ bổn phận vơí vợ và hưởng thụ tận tình cái thân thể nỏn nà ngày càng đầy đặng của Trinh. Anh lấy cớ đã có trai có gái đề nghị với chị Tư đi thiến, chị Tư chịu liền. Thê` là như hổ thêm cánh anh ăn nằm với Trinh thoải mái mà không sợ bầu bí gì. Hả chị Tư đi vắng la hai cha con ôm cứng lấy nhau. Bây giờ họ bày đủ trò đủ kiểu dể mây mưa và không còn e dè gì nữa. Trinh từ ngày biết mùi đàn ông và nhờ những bài học thực hành với ba nó, thân thể con bé càng ngon lành thêm ra. Hai vú Trinh giờ nở nang hết cở, hông háng cũng đầy đặng hơn trước. Cứ nhìn thấy nó la anh Tư nứng cặc. Con Trinh cũng không vừa cứ muốn ba nó dày xéo lên tâm thân màu mở nóng bỏng của mình. Cuộc đời cứ thế trôi đi ai trong nhà cũng cảm thấy mãn nguyện. Phải chăn đây là chân hạnh phúc ? Loạn luân hay gì gì phải chăng chỉ do con người đặt ra để ràng buộc thế gian chứ có ai muốn theo đâu nào.! Hết

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

truyen sex loan luan hay câu chuyện huyền trân


Thân tặng Ginger, nét đẹp kiều diểm như một nàng công chúa của nàng đã đem lại cho tôi niềm cảm hứng để viết lên một câu chuyện dựa trên một nàng công chúa có thật trong lịch sử Việt Nam.

Tiếc thay cây quế giữa rừng
Để cho thằng mán thằng mường nó leo

Tháng 9 năm 1307, trên núi Yên Tử, Thượng Hoàng Trần Nhân Tôn của nước Đại Việt được tin vua của nước Chiêm Thành là Chế Mânđã qua đời. Khi biết tin này, ngài bồn chồn lo lắng cho người con gái yêu của mình là công chúa Huyền Trân. Ngài biết rằng theo phong tục của người chiêm Thành, khi vị vua của họ chết, các vị đương kim hoàng hậu cùng cung phi đều phải bị giết chết theo vị vua vừa bị chết. Mặc dù đang tu hành trên núi Yên Tử, tâm thần của ngài lúc nào cũng bất định không còn bình tỉnh để đi hành thiền như mọi ngày nữa. Ngài tự trách mình, năm xưa vì muốn giữ gìn hoà bình ở biên giới phía nam và mở rộng bờ cỏi của nước Đại Việt, mà ngàiđã gả con gái yêu quí của mình cho vua Chế Mân của nước Chiêm Thành. Để tạ ân sâu này, Vua Chế Mân đả dâng hai Châu, Ô và Lý, làm quà sính lễ. Công chúa Huyền Trân, mặc dù không muốn xa nhà để về làm hoàng hậu của một nước mà lúc bấy giờ đối với Đại Việt vẩn được xem là một mọi rợ, nhưngđã vì đất nước và con dân của nước Đại Việt, mà đành hy sinh thân mình, cùng một người hầu gái thân cận gạt nước mắt xuống phía nam làm vợ vua Chế Mân. Sau nhiều ngày suy nghĩ, Thượng Hoàng gởi một phong thư ngắn về thành Thăng Long cho Vua Trần Anh Tôn với một dòng chữ ngắn ngủi?   Con hãy tìm cách cứu em?  . Được lệnh cha, vua Trần Anh Tôn liền phái ngay một vị tướng tuổi trẻ mà tài ba của mình là tướng Trần Khắc Chung manh danh phúng điếu sang Chiêm Thành để tìm cách cứu công chúa Huyền Trân về nước.
Từ Thăng Long sang thành Đồ Bàn, Tướng Trần Khắc Chung dùng thuyền đi phải mất 7 ngày mới tới nơi. Lúc tới nơi chỉ còn ba ngày để làm lễ chôn cất cho vua chế Mân. Sau khi triều kiến bá quan của triều đình Chiêm Thành. Họ liền giữ ngay phái đoàn của nước Đại Việt trong nhà khách và có quan quân canh gác cẩn mật vì sợ phái đoàn có ý cứu công chúa Huyền Trân. Đến nơi nước người, lạ nước lạ cái, tướng Trần Khắc Chung nghĩ mãi cũng không tìm được cách nào để mà giải thoát cho người công chúa của mình. Cuối cùng chàng ta chỉ còn biết cách là đòi gặp cho được công chúa để nhận tội bất tài của mình và nhắn lời yêu thương của hoàng gia gởi gắm. Với ý đó?   tướng Trần Khắc Chung trách tội lễ quan của nước Chiêm Thành không tôn trọng phái đoàn Đại Việt vì không cho nhắn lời của vua nước Đại Việt cho công chúa trước khi nàng bị đem ra tế đài. Để tránh xung đột, cuối cùng lễ quan của nước Chiêm Thành cũng đồng ý cho duy nhất một mình tướng Trần Khắc Chung được gặp mặt công chúa. Biết rằng để phái đoàn tùy tùng ở lại nhà khách cũng không làm gì được, tướng Trần Khắc Chung liền phái đoàn tùy tùng hãy trở về thuyền, hư trương thanh thế ở thuyền đó rồi bí mật chuẩn bị chiếm một thuyền khác và sẵn sàng đợi lệnh của chàng. Sau khi phân phó xong, chàng hiên ngang một mình một ngựa đi vào cấm cung của triều đình Chiêm Thành. Ở mọi nơi mọi nghách đều được canh phòng cẩn thận. Từ cổng cấm thành đến Tây Cung, nơi công chúa đang ở, là một vườn hoa đào rộng lớn. Hai bên đường đi mặc dù không có ai, nhưng các tường thành bao bọc đều có đầy dẩy lính gác đứng canh. Một mình một ngựa, tướng Trần Khắc chung ung dung thúc ngựa đi vào. Tới cửa Đông cung, một cô tỳ nữ ra đón chào, rồi dẩn chàng vào chính đường đứng đợi công chúa. Khi tới đứng ngay giữa chính đường, chàng chấp hai tay lại nâng ngang mày rồi cúi đầu đướng đợi. Trước chàng 3 thước là một cái đài cao ngang đầu của chàng. Trên đó là một chiếc ghế to bao bọc bằng vải nhung. Sau ghế là màng cửa, che lối vào hậu điện. Chung quanh căn điện là các nàng tỳ nữ đứng canh. Chỉ một lúc sau thì chàngđã nghe được tiếng sột soạt ở trên đài cao rồi một giọng nói nhẹ nhàng của thành Thăng Long được cất lên giữa cung điện của hoàng cung Chiêm Thành.

- Thiếp xin được chào tướng quân. Xin tướng quân hãy miển lễ
Khi nghe được tiếng Việt giữa đất người xa lạ mà lại là giọng nói ngọt ngào kiêu sa của kinh thành Thăng Long, tướng quân Trần Khắc Chung cảm thấy ấm áp trong lòng. Kính cẩn chàng cuối đầu xuống xá công chúa một xá rồi từ từ ngẩn đầu lên. Khi đôi mắt vừa chạm được khuôn mặt của công chúa, chàng bàng hoàng qụy xuống. Không phải chàng qụy xuống để chào mà vì sắc đẹp của công chúa làm các khủy tay chân của chàng hoàn toàn bủn rủn không đứng dậy được. Công chúa mặc một áo màu vàng khá rộng cắt ngang bụng. Phía dưới lại là một chiếc váy may chật, cũng màu vàng bó sát vào bộ mông tròn trịa và đôi chân dài thuôn thuột của nàng. Nàng đang ngồi thẳng người trên ghế. Mắt nhìn đắm đuối vào đôi mắt say mê của chàng tướng quân oai phong đang qùi dưới bệ ngồi của nàng. Từ dưới chàng say mê nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu sa của cô công chúa nước Đại Việt. Tóc nàng được cắt ngắn và chải thẳng xuống, chỉ ngang theo khuôn mặt để lộ nguyên một ngấn cổ dài trắng trẻo và đầy đặn. Trên đó là một băng dây chuyền bằng vàng ôm gọn theo ngấn cổ phía dưới. Tướng quân quên hẳn rằng mình đang ở trong đại điện của vua Chiêm Thành. Chàng đắm đuối nhìn lên, mang theo cả tâm hồn của mình mà hôn lên trên đôi mắt to tròn của nàng. Chàng muốn ngốn nghiến lên trên chiếc mủi thẳng đó rồi mơn trớn trên đôi môi đầy đặn khiêu gợi phía dươi? Tuy thân mình của chàng đang ở dưới bục. Đôi mắt của chàngđã bay lên trên ngấn cổ của cô công chúa mà hít hà mùi vị đàn bà từ làn da trắng bóc của công chúa. Tâm hồn của tướng quân đã ngây ngất như say. Từ trên cao công chúa hạnh phúc nhận lấy tình cảm từ chàng trai hào hùng của đất Việt. Nàng để cho chàng một thời gian để ngắm rồi nhẹ nhàng hỏi chàng về tình hình gia đình tại Đại Việt. Chàng chỉ biết như máy mà trả lời, đôi mắt không lúc nào rời khỏi khuôn mặt kiều diểm của công chúa. Nói chuyện được một lát, nàng chuyển sang dùng đặc âm của vùng Thiên Trường, nơi phát xuất của dòng họ nhà Trần.

- Xin chàng đừng ngạc nhiên khi thiếp nói giọng Thiên Trường nhé. Cô gái đứng sau thiếp được lệnh của hoàng gia Chiêm Thành để theo dõi những gì thiếp nói. Cô ta chỉ quen nghe giọng Thanh Hoá thôi, cho nên thiếp có thể nói chuyện kiểu truyen sex loan luan hay này để tránh cho cô ta biết được những điều thiếp sắp kể cho chàng nghe đây. Thiếp mong chàng có thể cứu được thiếp. Thiếp nguyện sẽ đem hết tất cả tính mạng của thiếp để trao cho chàng.

Cảm kích vì được người công chúa tin tưởng. Tướng quân hăng hái trả lời

- Xin công chúa hãy an tâm. Thần xin nguyện đem hết khả năng của mình ra để phục vụ công chúa. Thần chỉ trở về Đại Việt khi có công chúa đi cùng. Nếu không thần xin chết tại đây để đền ơn nước.
Trong mắt công chúa ánh lên một niềm lạc quan và phấn khởi, công chúa nói tiếp bằng một giọng đều đều như thăm hỏi để đánh lạc hướng của cô gái đứng sau lưng.

- Thiếp xin kể cho chàng biết những gì sẽ xảy ra. Hy vọng chàng theo những tin tức này mà liệu kế hành động. Hai hôm sau sẽ là ngày đám tang của vua Chế Mân. Sau khi chôn cất ngài rồi thì thiếp và các vị cung phi sẽ được cho uống thuốc độc trước khi hoả tán theo thi thể của vua Chế Mân. Trước đó một ngày, thiếp và các cung phi phải bị cô lập mổi người trong một hang động nhỏ gần tế đài để tịnh tâm. Thiếp sẽ vào hang đá được trang hoàng lộng lẩy nhất. Trước khi tịnh tâm các cung phi và thiếp đều không được ăn uống gì hết và phải tắm rữa tinh kiết để chuẩn bị cho buổi lễ ngày hôm sau. Lúc nào chung quanh thiếp cũng có người canh giữ cho đến lúc thiếp bước vào lễ tịnh tâm. Lúc đó trong hang đá sẽ chỉ có một mình thiếp mà thôi, tuy nhiên trước hang động sẽ được canh giữ cẩn mật bởi một đoàn cấm cung tinh nhuệ của nước Chiêm Thành.

Ngừng một lát, nàng hơi có vẻ ngập ngừng. Hai tay xoắn vào nhau như phân vân. Hít mạnh một hơi dài vào phổi rồi nàng nói tiếp.

- Thiếp biết chàng mới từ bên Đại Việt sang đây cho nên không biết được đường đi trong cấm thành này. Vì lúc nào cũng có người canh gác cho nên thiếp không biết làm cách nào để đưa cho chàng một tấm bản đồ. Tuy nhiên, thiếpđã bạo gan dùng son để vẻ một bản đồ đơn sơ trên da bụng của thiếp. Hôm nay thiếp cố ý không mặc áo lót gì hết và lại mặt áo rộng ở ngoài để tướng quân có thể đứng dưới mà nhìn lên được. Mong tướng quân hãy ráng nhìn và nhớ cho kỷ nhìn gì chàng sẽ thấy trên da bụng của thiếp.
Nói xong nàng từ từ đứng dậy rồi bước tới một bước đằng trước. Ở bên dưới chàng chắp tay lại rồi từ từ đứng lên và cũng bước một bước về phía đài cao. Có lẽ công chúađã sắp đặt trước, phía dưới chân công chúa là những mảnh áo giáp bằng đồng được đánh bóng loáng, để chênh chếch đang phản chiếu ánh sáng của đèn cầy và mặt trời ở ngoài chiếu lên trên. Những tia sáng phản chiếu này đang len lỏi ở phía dưới của tà áo rộng và soi sáng rõ ràng là da bụng mịn màng trắng gợi cảm của nàng công chúa đất Việt. Trước cảnh này, chàng tướng quân cảm thấy bủn rủn chân tay lần nữa. Từ trước đến nay, chuyên xông pha ra chiến trận, chàng chỉ thấy máu và gươm giáo chứ chưa từng được trông thấy một toà thiên thiên gợi cảm đang trình bày lộ liểu trước cặp mắt của chàng như vậy. Từ dưới nhìn lên, chàng trông thấy rõ hai bầu nhủ hoa to và căng tròn đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở hổn hển của nàng công chúa. Bên dưới vú trái của công chúa, chàng thấy mờ mờ hai chữ?   Lễ đài?   được vẻ mờ lên trên một hình xâm một rái tim đang rõ máu. Bên vú phải có một chữ một là?   Đông?  . Một đường vẻ mờ mờ chạy dài từ giữa hai bầu vú bầu bỉnh đi dọc xuống phía bụng trên rồi cắt ngang ngay giữa bụng đi về hướng phải của cái eo thon nhỏ của nàng. Ở chổ đường vẻ cắt ngang, chàng thấy có một hình vẻ hoa đào đỏ nét. Trên hình cánh hoa là hàng chữ mờ?   Đào viên? . Dưới hình hoa, trên làn da mềm mại, trắng bóc là một mủi tên chỉ ngay vào lổ rún sâu thăm thẳm của nàng. Ở cuối mủi tên là hai chữ  Đông Cung? . Mặc dầu chàngđã hiểu ý, nhưng vẩn quyến luyến, không muốn rời mắt khỏi vùng bụng đầy quyến rủ này. Nhưng xung quanh, không gian đầy sát khí, trách nhiệm cứu công chúa còn văng vẳng trong tim. Cực chẳngđã, chàng đành phải ngửng đầu nhìn lên vào ánh mắt của công chúa. Biết chàng đã hiểu ý, công chúa gật nhẹ đầu một cái rồi tha thướt quay người đi vào cửa sau chiếc ghế ngồi để vào hậu điện, để lại một niềm tiếc nuối khôn nguôi nơi người tướng trẻ của đất Việt. Sau khi công chúa khuất bóng dáng sau tấm màn. Tướng Trần Khắc Chung biết rằngđã đến lúc chàng cũng phải đi. Chàng chấp tay lên, chào các tỳ nữ đứng chung quanh điện rồi bước mình ra cửa. Nơi cửa, ngựa của chàngđã đứng đó chờ sẵn. Chàng ung dung leo lên rồi gò ngựa chầm chậm đi ra phía cổng thành. Đi theo chàng không có ai theo hộ tống. Nhưng từ trên tường thành, cấm quân của Chiêm Thành đang quan sát chàng một cách cẩn mật. Từ trên cao nhìn xuống, các cấm quân thấy người và ngựa của tướng Đại Việt vẩn đi từ từ qua vườn đào. Qua một lùm cây rậm rạp, người và ngựa của tướng Đại Việt mất dạng một lúc khá lâu. Hơi nóng lòng, các cấm quân định cho người xuống kiểm soát thì họ lại thấy được bóng dáng của chàng tiếp tục ung dung đi về hướng cổng thành. Từ xa, cấm quân giữ cửađã đợi chàng khá lâu. Ngoài cửa là một đội vệ binh đang chờ chàng ra để hộ tống chàng về nhà khách. Lúc người và ngựa đến gần cổng cấm thành thì quân lính bắt đầu cảm thấy sinh nghi. Từ xa, họ vẩn thấy người và ngựa còn đó. Nhưng người thì thấy ngồi không được vửng, cứ xiêu qua vẹo lại. Sinh nghi, cấm quân giữ thành liền chạy tới kiểm soát. Khi họ đã nhận rõ được người và ngựa thì họ liền hoảng hốt la lên báo đô? g. Trên lưng ngựa, lúc này chỉ còn lại bộ áo giáp được buộc lại bằng những mảnh vảI xé ra từ một bộ áo quần. Chỉ trong vòng một thời gian ngắn, toàn thể cấm quân của kinh thành được lệnh báo động toàn diện. Họ chia người ra từng tốp nhỏ để lùng xục khắp nơi. Ngoài thành thì đội vệ quân cũng được lệnh bao vây và bắt giữ phái đoàn phúng điếu của nước Đại Việt. Tuy nhiên, khi tới nơi thì vệ binh cũng chỉ thấy một chiếc thuyền đầy cả dân ăn mày đang ăn uống cười giởn phả phê, nhưng không hề thấy bóng dáng một người dân Việt nào cả. Khắp kinh thành náo loạn vì sự lùng sục tìm kiếm của đoàn vệ binh. Tuy người kiếm thì khá đông nhưng tung tích của tướng Đại Việt cùng đoàn tùy tùng thì vẩn biệt tăm biệt tích.
Ngày hôm sau, tuy kinh thành Đồ Bàn vẩn nằm trong tình trạng báo động, lễ tịnh tâm dành cho hoàng hậu và cung phi của vị vua vừa chết vẩn được diển ra theo sự sắp đặt từ trước. Trước ngày tịnh tâm, hoàng hậu và các cung phi cùng nhau ăn uống một bữa ăn đầy đủ sơn hào mỷ vị. Sau đó thì các nàng đi ngủ dưới sự canh phòng cẩn mật của đội cấm quân được tăng cương thêm với đội thị vệ của các vương gia trong thành.Sáng ra, khi mặt trời vừa mọc thì các nàng theo chân các vị đạo sỉ ra tế đài làm lễ tế cáo trời đất. Đến đúng trưa thì buổi lễ hoàn mản. Công chúa Huyền Trân được sự nâng đở của một người tỳ nữ và sự hộ tống của một đoàn cấm cung đi về hướng hang đá, được trưng bày một cách trang trọng dành riêng cho hoàng hậu của nước Chiêm Thành. Trái lại trong hang đá thì lại hoàn toàn không có trang trí gì cả. Trong hang, ở ngay giữa thì có một bồn tắm lớn chứa đầy sửa tươi trắng đục, dùng để cho công chúa tắm rữa trước khi tịnh thân. Đối diện cửa hang là một bàn thờ bằng đá. Trên bàn thờ chỉ có hai ngọn đèn leo lắt và một hình tượng nữa người nữa voi. Dưới bàn thờ chỉ có một bồ đoàn nhỏ. Vào trong hang đá chỉ có một mình công chúa Huyền trân và người tỳ nữ có nhiệm vụ giúp nàng tắm rữa. Sau khi giúp công chúa tắm rữa xong người tỳ nữ cũng phải rời hang đá chỉ để một mình công chúa ở lại để tịnh tâm mà thôi. Lúc vào đến trong hang đá thì công chúa Huyền Trân cảm thấy lo lắng và thất vọng. Nàngđã biết tin dủng tướng Trần Khắc Chung đã đột nhiên mất tích. Nhưng đến nay thì chàng còn sống hay là chết thì nàng cũng không được biết. Nàng chỉ còn lại một ngày duy nhất mà thôi. Ngày mai nàng sẽ bị ép uống thuốc độc để mà chết. Mà từ bây giờ cho đến lúc bị ép uống thuốc độc, nàng sẽ không được gặp mặt một ai. Làm sao mà nàng có thể kêu gọi kiếm người để cứu nàng bây giờ. Ủ rủ nàng để cô tỳ nữ tự ý cởi bỏ xiêm y của nàng ra mà không để ý rằng nét xúc cảm đang hiện rõ trên đồi mắt của người tỳ nữ này. Cô này trước đây chỉ phục vụ ở ngoài phòng khách chứ không phải thân cận thường ngày với công chúa. Hôm nay để tránh cho công chúa có một sự giúp đở nào để trốn thoát, hoàng gia Chiêm Thànhđã phái cô ta vào giúp cho công chúa trong ngày cuối cùng. Nhưng cả hoàng gia Chiêm Thành và công chúa đều không ngờ rằng nàng tỳ nữ này từ trước đến giờ lúc nào cũng ngưởng mộ công chúa với một tình cảm đặc biệt. Hàng ngày, nàng chỉ biết ngắm dáng nét thước tha của công chúa từ xa mà mơ mộng chứ không bao giờ tưởng tượng được rằng hôm nay, nàng lại có dịp được tắm rữa cho công chúa. Nàng hồi hộp quá, bóng hình hàng đêm nàng tưởng đến hiện nay đang đứng trước mặt nàng đây, đẹp lộng lẩy hơn, da thịt tươi mát trắng trẻo hơn, mùi thơm hương ngát quyến rủ hơn những gì mà nàngđã mơ mộng rất nhiều. Hai tay run run, nàng từ từ cởi aó ngoài của công chúa ra và say mê nhìn vào đôi cánh tay nỏn nà của công chúa. Hơi ngạc nhiên khi thấy một hình xâm của một con ốc sên nhỏ màu xanh nổi bật trên cánh tay trắng mở màng. Không nhịn được nàng đưa tay lên vuốt ve theo cánh tay dài mềm mại của công chúa. Tưởng nàng ta thắc mắc về hình xâm con ốc sên, công chúa cười buồn giải thích

- Ta muốn nó nhắc nhở cho ta rằng làm việc gì cũng phải từ từ?   suy nghĩ cho kỷ trước khi quyết định một điều gì đó.

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

truyen sex loan luan 18+ bà lớn hồi xuân

Tuyết thảy gói Salem lên bàn, rút cái zippo Made in Japan mạ bạc bóng loáng, đưa hai ngón tay điệu nghệ búng đánh tách một cái, ngọn lửa xanh lè phụt lên, nàng ngửa mặt lên châm đốt điếu thuốc, phun làn khói cuộn tròn thành từng vòng tròn, tiếp nhau bay bay lên trần nhà, ném cặp giò mang đôi "bốt đờ sô" cài giây kéo, nâng ly rượu ực một ngụm dài, lật mu bàn tay quẹt ngang miệng, buông thỏng một câu "hắc ám:"
- Ê, Thu Dạm, mày tính sao cái vụ con Mai chích chòe?
- Tính cái con mẹ gì nữa cho mệt óc. Luộc kỷ nó chớ sao. Cái ngữ "pêđê cột buồm" với tao thì di chỗ khác chơi.

Thu Đạm vừa nâng tô bún riêu bà cả đọi húp xùm xụp nhtt tàu xúp lê, vừa nhai tóp tép miếng sụn giò heo mà vẫn nói lúng búng trong mồm. Nãy giờ lẳng lặng phun khói tàu hỏa quen híp mắt phê lờ đờ, thả hồn làm thơ, vụt ngồi chồm dậy trợn cặp mắt trắng dã oang oang cao giọng:
- Tổ mẹ nó cái băng "Bẹc Cà Na" dó xứng dáng gì mà mày đòi hlộc cho dơ nồi. Theo tao hả Vẽ bản đồ Côngô trên mặt nó. Ô kê?

Cô ả vừa nói vừa phát họa cử chỉ gạch dọc ghạch ngang xéo dài mấv nét trong khoảng không trước mặt.

Tuyết cười lục khục trong cổ họng, quơ chân xủi cho Nga Qnắn một cái dan điếng, rủa:
- Mẹ nó. . . nhỏ công chúa Phi châu này nói ngon lành đúng hiệu bà Lang trọc quá la. Ê nói mà dám chơi hông mày?
- Mày khi dễ con nầy vừa thôi chứ. Chưa chắc con nào sợ con này à. . . Thử nhào dzô thì biết chứ gì.
- Ô kê, chừng nào nói đi. Tao hứa mày thi hành công vụ xong "qua" sẽ tặng em một chầu tái nạm cầy tơ ngã ba ông Tạ.

Nghe Thu Đạm hứa rủ đi ăn thịt chó, Nga Quắn bịt mũi xí dài một hơi, nàng rùng vai lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi, thôi. Cái món cầy tơ cầy mập hẩu xực của mày gởi qua cho thằng Bob thầy Tăng thưởng thức đi. Tao thì xá dài, rút lui có trật tự dó em ạ. Chỉ mới nghe mùi mắm tôm là tao đã nôn rồi.
- Vậy mà tự xưng dân chơi. Mày đúng là dân chơi cầu ba cẳng thôi nhỏ ạ. Mày hỏng nghe mấy thằng cha ca sĩ ngâm nga "Sống trên đời ăn miếng dồi chó. Thác xuống âm ty biết có được ăn." nghe chưa em Tuyết vừa nghe Thu Đạm trổi giọng ngâm thơ xây cá nại, nó bật cười dòn tan, đá lông nheo một phát với con Nga Quắn:
- Dồi chó thì con Thu Đạm nó khoái nhậu, còn Nga Quắn thì chỉ mê dồi Tây, Tàu, Ma Ní, Mỹ đen thôi hà. Đúng không nữ quái rừng xanh?
Nga Quắn dẫy nẫy tru tréo:
- Ê chơi xỏ bà dừa thôi nghen. Tao mê dồi tụi nó rồi thì sao.
Thu Đạm như chợt nhớ chuyện gì, nó la ong óng:
- Thôi bỏ mẹ rồi. Tính sổ lẹ lẹ lên di Tuyết. Mày quên chuyện gì rồi hả?
- Cái gì thì nói mẹ nó ra cho rồi. Cứ ởm ờ hoài tao chán mày bỏ mẹ.
- Hôm qua băng Thanh Tà Lỏn hẹn mình 9 giờ đằng Chân Trời Tím. Mầy quên rồi sao?
Nga Quắn vỗ dùi Thu Đạm một cái. Con nhỏ hét lên, rủa:
- Tổ cha mày, Mầy cái kiểu gì kỳ cục vậy, dau thấy mẹ luôn hà.
Con này hở cái là la làng lên bài hãi. Sao mỗi lần thằng Tony Đá nó tẩn kỹ, mày hỏng la giùm cái.
- Ê, ê Hỏng có móc họng nghen
Tuyết lừ mắt hai nhỏ bạn gắt giọng vẻ đàn chị:
- Mày nhắc vụ Thanh Tà Lỏn hẹn mình vụ gì.
Thu Dạm nó làm ra vẻ quan trọng:
- Vụ bà tướng Hoa Tình Thương cần tụi mình chỉnh trang sắc đẹp con nhỏ cha căng chú kiết nào đó tao chưa nắm vững gia phả.
- Ô kê. Vậy thì đi liền còn chờ gì nữa. Dì Mười ơi, bữa nay à la ghi nghen. Cuối tuần tụi em sẽ giải quyết cho dì.

Dứt lời con Tuyết đứng lên rời bàn trước tiên. Thu Đạm, Nga Quắn mồm vẫn còn ngậm tăm xỉa răng lục tục đi theo.

Nhưng ba đứa con gái thuộc băng "Nữ Kê Hảng Phân" mới đến cửa quán từ ngoài một gã con trai áo quần Jean bằng da, cổ dong dưa sợi dây chuyền bạc dài tận rốn bước vào vừa trông thấy nhóm tam nương, gã cltời nham nhở~ xổ một tràng tiếng Đức ba rọi:
- Hế lô. Ô kê sa lem. Hao đu du đu?
Nga Quắn thấy hai bạn nhăn mặt ngó lơ vẻ cầu cao. Nó không nỡ làm bể mặt chàng khứa nên cười giã lã dáp lễ:
- Ô kê. Năm bờ oan. Du du đâu ai đu theo. No sì ta hoe.
Ba cô gái vụt cười rộ lên cứ như bị ai cù léc vào nách không bằng, rồi bỏ đi nhanh ra chỗ gởi xe. Gã con trai cay cú nói:
- Xin lỗi, tụi này đang bận. Hẹn dịp khác nha..

Gã con trai nhanh chóng moi xấp giấy Đức Thánh Trần dày cui phẩy phẩỵ trước mặt tam nương, nheo mắt xì tin, vẻ đắc thắng:
- Ví dụ như mấy Đức Thánh Trần này cần nói chuyện với chư vị thì sao?
Thu Đạm tự ái, vẫu môi lên tiếng:
- Đô Mẽo biết tụi này ô kê chưa. Đức Thánh Trần để dành đàn anh thờ bà xã nghen.

Nó vừa dứt lời xong, hai nhỏ bạn bật cười nghặt nghẽo, mặc thiên hạ đi ngang qua nhìn ngó. Tiếng máy xe nổ dòn. Cả ba phóng vút mất dạng, bỏ mặc gã con trai đứng ngẫn tò te, mặt thộn dài ra ấm ức, mà chẳng làm gì được ba em nhỏ.
*
*   *
Quán Chân Trời Tím khuất mình sau vườn cây kiểng, góc ngã tư Lê Quí Đôn và Ngô Thời Nhiệm, nổi tiếng nhờ món cà phê lá bàng với bánh xu xê của bà giáo Thủy. Nhạc disco mê ly khách tha hồ nhót thoải mái. Sở dĩ các băng trai gái khoái dóng đô là nhờ kín đáo yên tĩnh, eác cặp tình nhân thả giàn tâm sự.

Thanh Tà Lỏn mặt đỏ gấc. Đống chai "33" nằm nghiên ngã như nhửng thây ma thối.

Gã ngã dài người dựa ngữa ra bờ ghế, mắt nhắm nghiền dê mê rít từng hơi thuốc lá một cách khoái đã. Chợt bên tai giòng một cô con gái cười trong vắt từ ngoài ngõ vọng vào. Gã mở hé bờ mi nhìn ra. Đúng là băng Tam Nương Cầu Cỉlong dang tìm chổ để dựng xe. Họ nói cười như chổ tha ma hoang vắng, làm cho vài cặp đang lâm phút mê ly bị động ổ phải hối hả chỉnh đốn áo quần xốc xếch, nút áo bật tung, phơi vú, hở bụng là chuyện bình thường. Gã vội đứng lên cho phải dáng ga lăng, mời ba cô gái ngồi. Chưa chi con Nga Quắn dã lách chách mở mồm khai pháo:
- Dường như chư vị dang thất tình một em nào hay sao mà tu 33 như rồng hút nước vậy.
Con Tuyết lừ mắt lườm nhỏ bạn:
- Sì tốp giùm cái coi.
Thanh Tà Lỏn cười ruồi ra dáng đàn ông phớt lờ chuyện đàn bà con gái đa sự, gã hất mặt:
Mời uống gì gọi đi.
- Ô kê. . . Beer 33.
Cả ba cô gái cùng phát ngôn một lúc. Thanh Tà Lỏn vẫy tay ngoắc người phục vụ dến gọi thức uống xong, gã nín lặng dường như không hề biết có ba người con gái đẹp trước mặt. Ngồi một lúc mà thấy Thanh Tà Lỏn chưa chịu hé miệng, truyen sex loan luan 18+ Thu Đạm nóng nảy đớp chát luôn:
- Ê toa. Bộ hẹn tụi moa lại đây làm kiểng cho toa trồng cây si hả?
Thanh Tà Lỏn vẫn lim dim, trả lời cụt ngủn:
- Suỵt, chờ chút.

Đợi cho người phục vụ dặt các thức uống lên bàn rồi quay đi, Thanh Tà Lỏn mới chồm tới gần ba cô gái vẽ bí mật:
- Cớm dó mấy mẹ. Phun vừa thôi, kẹt cả dám à.
- Vậy mà nó hẹn tụi này nơi đây hả?
- Còn gì an toàn hơn ở cái chổ có cớm "bảo vệ"
Nói xong gã cười lớn đắc ý. Con Tuyết nín thinh từ lâu, phút giây này nàng ta chẳng nói dược bèn nổ luôn một tràng:
- Toa hẹn tụi moa vụ bà Tướng thế nào.
- Thì uống đi đã.
- Uống thì lúc nào chả dược. Tụi moa còn áp phe khác nữa chớ.
- Ô kê. Thế ba cô nương có biết kép Hùng Mạnh không nào?
Nga Quắn xỏ mồm vào:
- Moa còn lạ gì cha nội đó nữa.
Thu Đạm dập vai bạn một cái, gất:
- Nhỏ này chưa gì khai bén thành tích "bất hảo" của người ta rồi.
- Tụi mày thích cải thì đi chổ khác chơi, để người lớn nói chuyện.
- Xí, làm như mày chị hai tao không bằng.
Thanh tà lỏn chề môi quát:
- Mấy bà làm ơn đóng cái miệng cho em nhờ tí. Bây giờ Làm ăn hay cảí giống hả?
- Nè, nè hỏng có móc họng à nghen.
- Thôi, tao can mày di Nga . Mầy nín, ngồi im nghe bằng hữu thuyết trình kìa.
Thanh Tà Lỏn dược vuết ve tự ái, gã tươi rói mắt nhưng cố làm ra vẻ trịnh rọng, hắng giọng:
- Bà Tướng vốn là chổ tình nặng, nghĩa sâu với Hùng Mạnh, nhưng thằng khứa quen tật đóng tuồng cải lương thay đào như cơm bửa. Bởi vậy bà Tướng nổi máu Hoạn Thư.
Thu Đạm bộp chộp chận lời Thanh Tà lỏn:
- Muốn độp tình dịch một phùa chớ gì?
- Chuyện dó thuộc về màn hai. Màn một bà Tướng muốn cho thằng khứa bò lếch bò càng mới đã nư giận.
- Nếu thế thì việc của toa chớ sao cần đến tụi chân yếu tay mềm này.
Thanh Tà Lỏn chậm rãi nâng chai bia lạnh tu một hơi truyen nguoi lon mồm câu giờ vì gã biết đám thính giả đang nóng ruột muốn nghe gã bật mí:
- Hì, hì. Đâu phải bà Tướng thuê bọn mình đánh đấm gì đâu. Dời nào bà Tướng "vũ nử" như vậy. Bả cần hạ "đo giường" khứa mà.
- Trời đất. Đòn độc thủ hết xẩy.
Nga Quắn buột miệng kêu lên. Con Tuyết cũng bị hấp dẫn với câu chuyện của Thanh Tà Lỏn. Nàng ta cười khúc khích, đá lông nheo làm điệu, hỏi lớn:
- Hấp dẫn à, rồi sau nữa
- Còn thế nào nữa. Bà Hoạn Thư muốn làm cho khứa kép xụm bà chè để hết thượng mã đề thương với bất kỳ em đào nào khác.
- Ủa, vậy bà Tướng làm sao ăn nem?
Các toa thắc mắc làm gì chnyện dời tư của người ta, chuyện trước mắt là có ô kê không chứ?
- Ô kê cái rụp. Nhưng còn tụi moa sẽ diễn xuất vai tuồng gì?
- Thì moa dã nói toạc nó ra rồi còn gì. Tụi toa có nhiệm vụ đóng vai "Ma Nữ Đa Tình" làm mê hoặc kép Trư Bát Giới thời nay. Hiểu chưa?
Thu Đạm gật gù ra vẽ sành sỏi:
- Nghĩa là tụi moa sẽ truyen sex thằng cha kép ngã đài. Nhưng thù lao của diễn viên có ngon cơm không vậy.
- Nhỏ này làm gì cứ tươm tướp lên vậy, Cứ nghe cai thầu nói điều kiện xem sao.
- Mỗi em một tuần. Em nào dắc thắng khải hoàn sẽ được chi năm bách xín.
- ố. . . Năm bách xín một tuần. Ngon cơm à nghen.
Nga Quắn suýt xoa kêu lên, nhưng con Tuyết lườm nó một cái dài, ngước nhìn Thanh Tà Lỏn giả nai vàng ngơ ngác:
- Năm trăm ngàn một tuần. Bảy ngày "lao động" đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con. Còn toa thì ngồi trong mát ăn bát vàng. Vừa thôi tám...
- Moa chưa nói hết kế hoạch mà. Bà Tướng hứa sẽ "boa" thêm một tờ chẵn nếu như hắn hạ mão.quy hàng.
- Nghĩa là bà Tướng sẽ tha hồ tả xung hữu đột " trận địa sau khi kép bị bọn này hạ xí lắc léo.
- Xí lắc léo thì còn ăn cái giải gì nữa. Chl làm cho thằng khứa đòi cơm dòi cháo còn vụ ấy bà Tướng lo.
- Ô kê. . . Nhưng mà bọn này làm cách nào chiêu dụ địch đây.
- Thì khó nên moa mới cần mấy toa. Chứ dám gà chết nuốt dây thun đâu dễ mồi chài dược khứa.

Con Tuyết mĩm eười dưa mắt lẵng lơ. ả chìa bàn tay có năm ngón đỏ chót chuyên thoa bóp trị liệu những cao thủ thượng thừa. Giọng ả chắc nịch:
- Vậy toa chi dẹp mở hàng bao nhiêu?
- Mỗi ky binh là hai xín. Xong phi vụ thì lãnh đủ.
- Nhưng lấy gì bảo đảm khi bọn moa xong việc sẽ nhận đủ tiền.
- Này, nói vậy chẳng phải dân giang hồ đó nghen. Đây, mỗi vị một phong bì. Chúc thượng lộ bình an.


Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

truyện sex loạn luân anh bạn quý

Ngày 30 tháng 4 năm 1975. Từng đợt sóng người ào ạt ra đi. Trong số người đó có gia đình ông bà Nghị, một viên chức của chế độ Việt Nam Cộng Hòa.

Sau 5 năm sống nơi xứ lạ quê người, ông bà Nghị phải bôn ba đầu tắt mặt tối. Nhưng đồng lương cũng chỉ vừa đủ cho hai ông bà cùng với Duyên, đứa con gái đầu lòng vừa tròn 15 tuổi, sinh sống.

Ông Nghị lúc nào cũng thấy buồn. Chẳng lẽ ông phải chết già ở cái nơi xa quê hương như thế này hay sao? Những đêm nằm thao thữc, ông vẫn bàn với bà Nghị là ông muốn am một thằng con trai để nối dòng. Cuối cùng, bà Nghị cũng đồng ý với ông. Hai vợ chồng cố gắng chơi "rút" để kiếm thêm một thằng cu tí.

Trời không phụ lòng người. Sau một thời gian đụ đéo đủ kiểu, bà Nghị cấn thai. Rồi sinh được thằng Quyền.

Ngày thôi nôi của Quyền, ông bà Nghị tổ chức một buổi tiệc nhỏ mời một vài người lối xóm đến chung vui. Rượu vào lời ra. Mỗi người đóng góp với ông bà
Nghị một vài ý kiến, để cãi thiện cuộc sống.
Ông Bá, một người bạn lol xóm đề nghị:
- Chính phủ Mỹ không bao giờ bỏ đói người dân đâu ông bà đừng có lo.
Bà Bá vuốt đuôi chồng:
- Ông bà cứ làm như tụi tui đi. Khỏe re hà.
Bà Nghị ngạc nhiên:
- Làm. . . sao"' Ông bà chỉ giùm tui đi?
ông Bá tỏ vẻ sành sõi:
- Bà cứ khai là ông nhà bỏ đi. Rỏi bà xin lãnh trợ cấp vì có hai con nhỏ không có cha.
Ông Nghị tỏ về không thích. Ông bàn ra:
- Thôi. Mình còn làm dược thl cố gắng làm ăn. Tiền trợ cấp nên để cho những gia dlnh thật sự khó khăn người ta hưởng.
Bà Nghị phản đối chồng:
- Hơi sức dâu mà ông lo bò trắng răng. Hưởng được thì cứ hưởng chớ...
Ông Nghị vẫn chưa chịu:
- Nhưng trước sau gì nhà nước cũng bắt được tui. Rồi bắt tui cấp dưỡng cũng vậy thôi.
Ông Bá cười ngặt nghẽo:
- Anh hay lo xa quá. Khi nào anh đi làm lương bỗng cao nhà nước mới bắt anh cấp dưỡng. Đàng này anh thầu cắt cỏ, lãnh tiền mặt. Cứ khai thất nghiệp. Ai mà biết.

Đàn bà vốn có tánh tham lam. Nghe vợ chồng ông Bá bàn, bà Nghị làm ngay một bài tính nhẫm trong đầu:
"Ông Nghị thầu cắt cỏ. Mỗi tháng sau khi trừ chi phí, ông kiếm cũng được khoảng 2.000 dồng. Bà sẽ xin tiền trợ cấp cho ba mẹ con. Mỗi tháng ít nhất cũng có khoảng 500 đồng nữa cộng thêm foodstamp. Rồi bà sẽ xin housing, khỏi phải trả tiền nhà, khỏi phải lo tiền ăn học cho Duyên sau này. Coi như hai vợ chồng mỗi
tháng dư ra ít nhất là hai ngàn. Một năm dư được hai mươi lăm ngàn.

Chỉ cần 4 năm, ông bà sẽ có dư 100 ngàn. Một số tiền to lớn mà bà Nghị chưa bao giờ dám mơ ước tới. Chừng đó, có vốn rồi. Hai người sẽ ở lại với nhau một cách chính thức, mở cơ sở làm ăn, chủ cả như thiên hạ."

Ông Nghị nảy giờ vẫn chưa yên tâm. Ông bàn ra:
- Vợ chồng con cái đang sum họp như vắy không muốn lại muốn ly dị để mỗi tháng thêm vài trãm bạc làm chi.
Bà Nghị gạt đi:
- Thêm đồng nào đỡ đồng đó chứ ông.

Ý bà Nghị dã quyết, cuối cùng ông Nghị cũng phải chìu theo.

Ông Nghị tạm thời phải dọn hết đồ đạc, gởi tạm nhà ông Bá. Bà Nghị xin được trợ cấp dễ dàng nhờ có con nhỏ, lại bị chồng bỏ.

Ông Nghị cứ sáng sớm là lên đường đi cắt cỏ. Chiều tối mới về, gởi xe bên nhà ông Bá rồi lủi thủi về nhà y như một tên trộm,

Nhiều đêm đang ngủ, nghe tiếng người đi bên ngoài, ông bà Nghị cũng giật mình lo lắng. Hai người chỉ sợ cảnh sát dến gõ cửa, hoặc là nhà nước cho người đến
diều tra. ông Nghị lo lắng hàn với vợ: .
- Từ xưa đến giờ, anh không quen với những việc làm lén lút như vấy. Anh cảm thấy. .. nó thế nào ấy. Khó chịu lắm.
Bà Nghị cằn nhằn:
- Ở bên này, 100 người là hết 99 người hưởng trợ cấp làm tiền mặt. Có ai lo đâu. Chỉ có một mình ông là hỏng giống ai hết.
Ông Nghị chán nãn, thôi không tranh luận với vợ nữa.

Cuộc đời không êm ã trôi như bà Nghị tưởng. Bỗng một hôm, sở xã hội cho người dến xét nhà vì có tin báo ông Nghị vẫn còn chung sống với bà. May mắn là khi nhân viên thanh tra đến ông Nghị đi làm không có nhà. Bà Nghị làm ra vê oan ức, khóc than:
- Ổng đã bỏ mẹ con tôi mấy năm nay. Có lo lắng gì cho tôi đâu?
Người nhân viên gốc Việt trình bày:
- Tôi cũng chẳng thắc mắc gì về dời sống của bà.
Nhưng trên sở nhận được tin báo là ông và hà vẫn còn chung sống. Vì thế mà sở cử tôi xuống đây để điều tra.
- Ai mà tàn ác quá vậy trời. Thật tình thì ... lâu lâu ổng cũng cồ ghé thăm hai cháu một lần. Người ta hỏng biết đi đồn bậy hạ.
- Vâng. Nếu thật sự như vậy thì thôi. Nhưng nếu ông nhà trở lại với hà thì bà phải khai báo với trên sở. Nếu không, bà phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Bà Nghị cám ơn rối rít. Tối dến, khi ông Nghị đi làm về bà đem chuyện đó ra bàn với chỗng. Bà đề nghị hay là tạm thời ông lánh đi nơi khác một thời gian. Chờ chừng nào êm êm hãy trở về. Ông Nghị lại phải làm theo ý bà một lần nữa. Tạm
thời, ông đi share một phòng nơi nhà người bạn, cách vợ con cả tiếng đồng hồ lái xe.

Trong thời gian ông Nghị không có ở nhà không ai kiểm soát, con Duyên cũng đi chơi suốt ngày với đám bạn của nó. Bà Nghị ở nhà một mình với thằng con nhỏ. Mỗi chút bà mỗi nhờ đến ông Bá, người bạn tốt bụng bên cạnh giúp đỡ.

Bà Bá làm việc cho một nhà hàng Tàu nơi trung tâm thành phố. Mỗi ngày bà phải có mặt ở nhà hàng từ 10 giờ sáng. Làm việc mãi đến 10 giờ đêm mới về. Đặc biệt trong ba ngày cuối tuần, thứ Sáu, thứ Bảy và Chúa Nhật, nhà hàng bán đến 2 giờ sáng mới đóng cửa nên hà phải về nhà thật khuya.

Nhờ vậy, suốt ngày ông Bá chỉ đi ra đi vô chẳng phải đi làm việc gì cả. Vì chính hai ông bà cũng đang hưởng trợ cấp của chính phủ.

Tiếng chuông reo lên, báo hiệu giờ tan học chưa kịp dứt là Tuân đã phóng nhào ra khỏi lớp. Nó muốn lấy xe thật nhanh để khỏi hị kẹt trong đống xe cộ hổn
độn của parking nhà trường.

Đám thằng Vũ, con Duyên và con Mai đã đi bộ ra cổng đợi nó. Tuần nào cửng vậy, cứ mỗi thứ Sáu, tan học xong là bốn dứa tvi nó chất hết lên xe, rủ nhau đi du hí...

Tuân, Vũ, Duyên, Mai học cùng một trường nhưng bốn dứa học bốn lớp khắc nhau. Vậy mà chủng đi chơi chung với nhau một băng mới lằ lạ. Có lẽ là tại tụi
chúng hợp "gu" với nhau. Niêm vui của chúng là hợp nhau uốn rượu, quậy và. . . làm anh bất kể nơi nào.

Xe vừa ra tới xa lộ, thằng Tuân dã nhấc nhở Vũ và Mai:
- Hai đứa bây ngồi băng sau muốn làm gì thì làm. Nhớ đừng có dòm ngó chuyện tụi tao nghe chưa.
Vũ vừa cười hô hố, vừa trà lời nó:
- Chuyện tụi lao làm còn chưa xong, hơi sức đâu mà để ý tụi bây.
Vũ vừa nói vừa ôm con Mai dè ngĩla xuống băng ghế. Hai dứa vừa hun hít, vừa bóp vú, bóp chim nhau loạn xạ.

Nơi ghế trước, Tuân một tay lái xe, tay còn lại nó vén váy con Duyên, thọc vào háng con nhỏ mà táy mày. Con Duyên cũng chẳng vừa. Nó chỏm người qua, kéo cá lipper quần của Tuân xuống. Vừa tính biểu diễn một màn thổi kèn, chợt như sực nhớ ra điều gì, nó quay ra sau nói với hai đứa bạn:
- Ê xào khô thì dược. Đừng có xào ướt trên xe. Cảnh sát thấy được là bỏ mẹ cả đám.
Con Mai từ nãy giờ mới chịu lên tiếng:
- Chơi gì kỳ vậy. Đang hứng mà hỏng cho chơi. Khí lên tới óc rồi đây nè.
Vũ vừa cười khằng khặc, vừa chêm thêm một câu:
- Đụ mẹ. . . Hỏng cho chơi chắc tao phải "sục" cho nó đỡ tức dái.
Tuân bảo hai đứa nó:
- Để dành tối chơi. Trể một chút hộ chết hả?
Vũ và Mai cười khằng khặc, nói vọng ra băng trước:
- Vậy thì chạy lẹ lên. Hai đứa tụi tao. . . nứng lắm rồi đó...
Duyên đang đi đường lươi Tuân, ngừng lại nói:
- Tụi bây làm như tụi tao. . . hỏng nứng vậy. . .

Chiếc xe Mustang đời 66 ngừng lại trước một khách sạn sang trọng dọc bờ biển. Vũ ngạc nhiên hỏi Tuân:
- Ê Đậu xe ở đây làm gì mậy?
Tuân trả lời mạt cách tự nhiên:
- Mướn phòng chớ làm cái gì.
Mai và Duyên cùng nhao nhao lên:
- Lấy cái gì làm tiền mà mướn. Ngủ bụi đời mẹ nó cho rồi.
Tuân tỏ vẻ dàn anh:
- Chuyện đó để tao lo. Tụi bây câm cái mõm lại đi.

Vũ Duyên, Mai trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhìn Tuân đi thẳng lại quầy làm thủ tục thuê phòng. Cả ba đứa bán tín hán nghi chưa kịp hỏi đã thấy Tuân dơ cao hai xâu chìa khóa lắc lắc. Ba đứa nối gót Tuân chui vào thang máy.

Lên đến tầng thứ tư, Tuân mới đưa cho Vũ một chìa khóa phòng. Hắn còn dặn kỹ:
- Tụi bây. . . chơi cho đã đi. Đủng 8 giờ xuống dưới nhậu. Ô kê?
Vũ vẫn còn thắc mắc, hỏi Tuân:
- Ê lỡ đói thì lấy. . . cặc gì ăn đây?
- Mầy cứ kêu order, biểu bồi mang lên phòng.
Rỏi tiền ở đâu mà trả?
- Tao trả rỗi. Đừng có lo. Cứ hưởng đi.
Vũ vẫn chưa yên tâm. Nhưng hắn thấy Tuân nói chắc như đinh dóng cột nên cũng đỡ lo. Hấn nắm tay lôi con bồ vào phòng, rồi dùng chân đá xập cánh cửa lại.

Nãy giờ nghe hai đứa nói chuyện, Duyên vẫn chưa hiểu ất giáp gì cả. Đến lúc cả hai đã vô phòng , nó mới hỏi Tuân:
- Tiền ở đâu mà anh chơi bảnh quá vậy?
Tuân nói gọn bâng:
- Tiền ở đâu mà tiền. Anh làm gì có tiền?
Vậy chớ. . . anh lấy cái gì để trả tiền phòng?
Lúc bấy giờ Tuân mới bỏ nhỏ vô tai Duyên nói:
- Anh chôm cái. . . credit card của bà già.

Duyên cười lên ha hả, ôm Tuân hôn chùn chụt. Rồi hai đứa nó rủ nhau đi... tắm chung.

Căn phòng khách sạn thuộc loại sang, rộng mênh mông. Chiếc giường đôi được trải drap, nệm phẳng phiu. Vậy mà hai đứa nó không thiết hưởng ở đó, lại
khoái chui vào bồn tắm.
Dưới vòi nước bông sen, hai đứa nó trần truồng như nhộng, dùa giỡn, bóp vú, bóp chim nhau tứ tung. Tuân bế xốc con Duyên. Cho hai chân con nhỏ câu vòng qua hông nó. Hai tay nó dỡ lấy cái eo thon của con nhỏ. Con Duyên ngã ngữa truyen sex loan luan người ra sau. Hai tay câu cổ thằng Tuân. Rồi như sợ sức nặng của Duyên có thể làm nó tuột xuống, thằng Tuân xỏ con cu cứng ngắc của mình vào lỏn Duyên, giống như người ta gài chốt cửa.

Cứ như vậy, Tuân rê con Duyên đi vòng vòng trong phòng, vừa nắc như chó nắc.
Tiếng cười rộn rã của hai dứa hòa lẫn với ticng vòi nước chảy rì rào...
Tuân năm nay vừa bước vào tuổi 18. Nhưng trên giấy tờ, nó chỉ mới có 16.

Tuân may mắn được sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả. Cha hần làm việc cho chính phủ, lương cao, chức vụ lớn. Ông cứ di vòng vòng công tác hết tiểu bang này đến tiểu bang khác. Mẹ hắn có cơ sở làm ăn riêng ngay tại trung tâm thành phố.

Cha mẹ đi vắng suốt ngày. Tuân tha hỗ ăn chơi phắ phách. Vì hắn lằ con một nên gần như hắn muốn gì được đồ.

Lâu lâu, có dịp ngồi ăn cơm chung với cha mẹ là Tuân biểu diễn mạt màn hiền lành ngoan ngoãn. Hắn đem một vài bài học ở trường ra nhờ ba mẹ chỉ dạy.
Hai ông bà cảm động lắm, bèn, . , chi tiền cho nó đi học thêm.

Lợi dụng tình thương của cha mẹ, thằng Tuân xài tiền không tiếc tay. Ăn học thì dỡ mà ăn chơi thì giỏi vô cùng.

Đang nằm mơ mơ màng màng, Tuân cảm thấy hạ bộ của mình bị một bàn tay nắm chặt. Tiếng con Duyên ổng ẹo:
- Bộ ngủ hả?

Thằng Tuân trả lời:
- Chưa. Một chút còn xuống bar nhậu nữa mà. Có hẹn với tụi nó rồi.

Con Duyên ôm chầm lấy Tuân nói nhỏ:
- Vậy thì... làm cái nữa đi anh.

Tuân ngạc nhiên hỏi lại:
- Cái nữa? Trời đất! Mới vừa chơi xong một cái trong buồng tắm rồi mà?

Con Duyên cười rinh rích, bảo Tuân:
- Rồi, nhưng mà... chưa đã! Cả tuàn nay thèm muốn chết! Bữa nay... chơi bù.

Tuân kêu trời trong bụng. " Con gái gì mà dâm dữ vậy. Mới có 16 tuổi mà ham đụ đéo cỡ này. Mai mốt chắc chỉ có nước đi... làm đĩ".

Tuân quay sang bảo con Duyên:
- Em... dâm vừa vừa thôi. Để dành đạn một chút tối bắn nữa chớ.

Duyên trây trúa:
- Con trai gì mà yếu xìu. Chơi như gà. Cái kiểu đó, mai mốt ai dám lấy anh?

Tuân tự ái dâng lên dồn dập. Nó nghĩ thầm: "Được rồi. Anh sẽ cho em biết... đời là gì". Nó trả lời con Duyên:
- OK. Hồi nãy chưa đã phải hôn? Bây giờ anh sẽ cho em... đã thấy tía em luôn.

Trong lúc con Duyên cười hăng hắc đầy vẻ thích thú thì thằng Tuân chồm người đè lên Duyên. Tuân bắt đầu hôn hít môi miệng, lỗ tai, lỗ rún, lỗ...

Con Duyên đang phê thì Tuân giật mình như vừa sực nhớ ra điều gì. Nó bảo con Duyên nằm đó. Bước nhanh vào phòng tắm Tuân lấy chai "xây xập xì" tức là chai thuốc Tàu số 42, bôi khắp đầu cu của nó.

Đã là dân chơi... bời thì chẳng ai còn lạ gì cái chai thuốc số 42 này nữa.

Chỉ cần thoa vào cu chừng 15 phút thì tác dụng của nó làm cho thằng nhỏ nóng lên, tê mất hết cảm giác. Chừng đó có quyền chơi cho lột dên, gãy láp luôn cũng hỏng ra...

Thằng Tuân bực con Duyên che bai, nói nó chơi giống gà. Nó quyết định lần này sẽ cho con nhỏ khóc cho biết thân. Tham lam, Tuân thoa thuốc hơi nhiều làm con cu của nó nóng hực lên. Tuân phải vừa đi vừa thổi vừa nhảy tưng trong buồng tắm.

Đúng như những gì đã học lóm được trong mấy cuốn phim sex. Tuân cứ đi từng bước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc để đem con Duyên đến thiên đàng.

Trước khi đi vào tiết mục chánh, thằng Tuân cứ đưa con nhỏ đi cho hết tiết mục phụ. Nó ve vuốt khắp cả mình mẩy con Duyên. Đợi cho đến khi thấy da con nhỏ đã nổi gai, dâm thủy đã ứa ra tới mép lồn, Tuân mới đặt từng cái hôn "tiện tặn" lên trên cặp vú nhỏ như trái quít xẻ đôi.

Duyên đúng là một con bé có máu dâm hạng nặng. Bình thường ngồi xem phim ảnh hay sách báo, chỉ cần thấy một cặp nam nữ ôm siết lấy nhau trên màn ảnh là con Duyên đã đỏ ửng hai gò má. Ai hỏng biết tưởng là nó mắc cở. Chớ thật sự là tại nó... nứng lồn.

Nằm sải dài hai tay, mặc tình để cho thằng Tuân dùng lưỡi liếm khắp người nó. Con Duyên cứ chu mỏ suýt xoa. Hai chân nó chòi vòng vòng, làm thằng Tuân cứ phải xoay theo nó.

Đến lúc thằng Tuân ngậm một đầu vú Duyên, đồng thời đưa hai tay nắn cái vú còn lại thì con Duyên rên xiết lên từng hồi. Nó thều thào năn nỉ Tuân trong giọng nói đứt quãng:
- Tuân ơi! Chơi đi. Chơi đại đi mà. Em.... hứng lắm rồi....

Tuân cứ giả điếc vẫn tiếp tục bú vú con Duyên. Nó làm như chẳng nghe thấy gì cả. Con Duyên phải năn nỉ thêm:
- Chết em rồi nè. Em nứng quá rồi Tuân ơi. Chơi em đi. Em... lạy anh.

Tuân khoái chí. Hắn nghĩ thầm: "Cho em chết luôn. Bỏ cái tội... láu cá".

Tuân vẫn chưa chịu cho con Duyên thỏa mãn. Nó dùng lưỡi liếm từ vú con Duyên xuống tới rún, rồi từ rún liếm dài xuống cái mu lồn lún phúng lông măng của Duyên. Tuân cứ vờn vờn Duyên như mèo vờn chuột. Nó cứ liếm mép bên này xong lại kê miệng mút cái mép bên kia. Tuân làm con nhỏ cứ nẩy nẩy cặp mông lên như bị lửa đốt đít.

Giờ phút này con Duyên kêu gào khản cả cổ :
- Trời ơi. Cha mẹ ơi. Sướng quá, sướng quá. Ối.
Đừng... đừng... đừng có ngừng Tuân ơi. Bú em đi. Chơi em luôn đi Tuân.

Tuân vẫn thấy chưa hết bài bản. Nó lòn tay bợ mông con Duyên cao lên rồi đưa lưỡi liếm vòng vòng phần thịt mềm, mịn giữa lỗ đít và lỗ lồn của Duyên.

Dưới ánh sáng lờ mờ trong phòng. Tuân thấy rõ từng giọt khí trắng đục của Duyên từ trong tươn ra mép lồn, chảy dài xuống kẻ đít.

Con Duyên không thể nào chịu nỗi nữa khi Tuân dùng lưỡi liếm từ sát kẻ đít nó rồi kéo ngược lên tới mu. Mỗi cái liếm của Tuân là một lần làm Duyen giựt bắn người lên như bị điện giựt.

Tới lúc Tuân dùng lưỡi mà đè cái cục gân nhỏ, nơi tập trung những đầu dây thân kinh kích thích nhất, đồng thời hé môi ngậm lấy hột le của Duyên mà nút thì con Duyên hết còn biết gì nữa. Nó la oai oái, tay chân cào cấu tứ tung. Người nó vặn vẹo giựt giựt như bị kinh phong. Duyên thét lên:
- Ối, ối, Sư...sư...ướng quá. Ư... ư... Sướng quá Tuân ơi...

Nhưng như vậy cũng chưa có đủ. Duyên đau có chịu ngưng ngang ở đó. Bú sướng kiểu khác, mà chơi sướng kiểu káhc chứ. Duyên ôm đâu Tuân bằng cả hai tay, kéo nó trồi lên trên, miệng van xin Tuân:
- Em... đã lắm rồi. Chơi em đi Tuân. Đút... cặc vào lồn em đi Tuân.

Bấy giờ Tuân mới hỏi móc lại nó:
- Đã rồi còn chơi làm gì nữa?
- Phải đút vô nữa mới đã... hoàn toàn.

Tuân bắt đầu làm khó lại nó:
- Thôi. Anh chơi như... gà. Kêu anh chơi làm cái gì. Kiếm thằng khác chơi đỡ đi.

Giờ phút này mà Thằng Tuân chưa chịu đút cặc vào lồn nó, lại nói móc, nói méo. Con Duyên đành phải xuống nước năn nỉ nó:
- Thôi àm. Hồi nãy em nói giỡn mà. Bộ giận hả.
- Hồi nãy giờ anh nói thiệt. Kiếm thằng khác chơi đi. Anh... yếu xìu hà.

Không để cho Tuân nói dứt câu, con Duyên nhào dậy, đè ngữa thằng Tuân xuông. Rồi nó tự động cầm cặc Tuân nhét sâu vào lồn nó.

Tuân cứ nằm yên để mặc cho Duyên nhấp nha nhấp nhõm trên mình nó. Trong bụng Tuân cười thầm: "Tao đã thoa bù 42. Cho mầy... tét lồn đêm nay...".

Khi Tuân, Duyên, Mai và Vũ bước vào mọi con mắt đều đổ dồn về hướng tụi nó. Ở đây, káhch đa số là Mỹ. Loại mỹ giàu có, mỗi cuối tuần đều ra biển tắm, phơi nắng, tối đến thì uống rượu, uống bia. Có lẽ họ cũng ngạc nhiên là vì chưa bao giờ thấy mấy gương mặt "búng ra sữa" như đám tụi nó vào đây mà không có cha mẹ đi cùng.

Ăn uống trên khách sạn đã no nê. Bốn đứa kêu một chai rượu mạnh. Gã waiter ngần ngừ một lát rồi vào trong. Hắn nói nhỏ vào tai gã quản lý cái gì đó mà tên quản lý bước ra. Bằng một giọng lịch sự một cách vô cùng... kỳ thị, gã quản lý xin phép được xem căn cước của bốn đứa.

Tuân, Vũ, Mai, Duyên nhìn nhau. Chúng chưa kịp hiểu gã muốn gì thì tên quản lý đã mĩm cười giải thích:
- Ở đây, chúng tôi không được phép bán rượu cho bất cứ ai dưới... 21 tuổi.
- Vô tiệm rượu mà hỏng được uống rượu. Hỏng lẽ... uống nước ngọt?

Gã vẫn trả lời một cách điềm đạm:
- Vâng. Nước ngọt thì được. Còn muốn uống rượk thì... đi nơi khác uống.






http://hoangcungteen.com/truyen-sex/new/nhom-truyen-a/anh-ban-quy.html